Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 279: Chúng Ta Đến Từ Thành Phi Điểu, Cố Ý Đến Đây Chào Hỏi

- Anh hai, chúng ta đi nhanh đi.
Hạ Lạc bị kích động đứng lên, cánh chim màu cam sau lưng mở ra, độ dài hơn hai mét.
- Cha, ta đi.
Hạ Nạp Ân cũng đứng dậy.
- Đừng gây chuyện, nhưng cũng đừng sợ hãi.
Hạ Khoa Phu gật đầu một cái.
- Vâng.
Hạ Nạp Ân đáp lại.
Hắn hiểu được ý của cha, nếu như đối phương mưu đồ bất chính, như vậy Thành Phi Điểu cũng không sợ.
- Đi thôi, dẫn đường.
Mắt của Hạ Nạp Ân liếc Mã Khắc một cái.
- Vâng.
Mã Khắc liền vội vàng đứng lên, đi ở phía trước dẫn đường.
- Cha, ta đi, chờ ta mang tin tức tốt về cho ngươi nha.
Hạ Lạc phất tay một cái, theo anh hai rời khỏi Phủ Thành Chủ.
Rừng Vạn Khô, bầu trời phía trên Rùa Đen.
Mã Khắc kéo dây cương di chuyển, bảo Phi Điểu dừng lại.
Vù vù !
Ba đôi cánh chim màu trắng vỗ, trường bào bằng da thú bay phần phật theo gió.
Hạ Nạp Ân nhìn tổng thể Thành Huyền Vũ dưới chân, sắc mặt của hắn ngưng trọng, người có thể xây dựng một thành trì ở trên Man Thú Hoang Cổ, thành chủ Thành Huyền Vũ không thể khinh thường.
Hạ Lạc vỗ cánh chim màu cam, tóc dài màu cam lay động theo gió, trong mắt tràn đầy tò mò.
- Đi xuống đi.
Hạ Nạp Ân vung tay lên, ba cặp cánh chim vỗ cánh, từ trên cao đáp xuống.
- Anh hai, chờ ta một chút.
Hạ Lạc đang hưởng thụ cảm giác vui sướng bay lượn.
Khuôn mặt của Hạ Nạp Ân lộ vẻ cưng chiều, tốc độ chậm lại, bảo vệ em gái ở bên cạnh.
Hắn liếc nhìn đôi cánh màu cam của Hạ Lạc, trong mắt hiện lên vẻ kinh dị.
Gia tộc Phi Điểu, cánh chim của những thành viên gia tộc khác đều là màu trắng, chỉ có cánh của em gái là màu cam rất đặc biệt.
Mã Khắc và nhóm Tuần Vệ khống chế Phi Điểu vội vàng đuổi theo, Phi Điểu xuất ra toàn lực, mới miễn cưỡng đuổi kịp hai vị Thiên Sứ Trưởng.
Bên trên Sơn Hải Quan.
Khuôn mặt của Vệ Cảnh nghiêm túc, Thành Phòng Quân sau lưng đã sẵn sàng đón quân địch.
Hắn lạnh giọng hô:
- Đều chuẩn bị tinh thần cho ta.
- Vâng.
Thành Phòng Quân cùng kêu lên đáp lại, khí thế quân nhân bắt đầu hiển hiện.
Vù vù !
Trên khoảng không cách tường thành 200 mét, thân hình của Hạ Nạp Ân lơ lửng.
Hạ Lạc bay theo, đã hoàn toàn mở ra cánh chim màu cam, xu thế rơi xuống đã dừng lại.
- Xuống phía dưới trao đổi đi.
Hạ Nạp Ân nghiêng đầu hạ lệnh.
- Vâng.
Mã Khắc kiên trì gật đầu, khống chế Phi Điểu tiếp tục bay xuống phía dưới.
- Người dừng lại, đừng tới gần.
Vệ Cảnh lớn tiếng kêu to.
Thành Phòng Quân sau lưng đã vào tư thế sẵn sàng đón quân địch, quân nỏ đã lắp xong mũi tên, nhắm ngay trên người Phi Điểu và người cưỡi nó.
Trong lòng của Mã Khắc run lên, bên kia giơ lên vũ khí quái dị làm cho tim của hắn rất căng thẳng.
Hắn vội vàng lên tiếng hô to:
- Chúng ta đến từ Thành Phi Điểu, cố ý đến đây chào hỏi.
Lòng cảnh giác của Vệ Cảnh vẫn không giảm, giơ tay lên ra hiệu:
- Mời hạ xuống ở bên ngoài Sơn Hải Quan, mời đi cửa chính vào Thành Huyền Vũ.
Mã Khắc quay đầu nhìn về phía hai vị Thiên Sứ Trưởng, bản thân không làm chủ được chuyện ấy.
- Được.
Âm thanh của Hạ Nạp Ân truyền đến, mang theo em gái đập cánh từ từ hạ độ cao, đáp xuống dưới đất.
Thiên Sứ Trưởng đều không có ý kiến, Mã Khắc cũng ngoan ngoãn làm theo dẫn dắt Tuần Vệ bay xuống, khống chế Phi Điểu hạ xuống trên bình đài bên ngoài Sơn Hải Quan.
Hạ Lạc thu lại cánh chim sau lưng, khéo léo đi theo phía sau anh hai, con ngươi màu cam tò mò quan sát bốn phía.
Vệ Cảnh đi xuống từ trên tường thành, Thành Phòng Quân vẫn cầm trong tay quân nỏ như trước, canh giữ ở trên tường thành, như vậy vô luận là đối phó trên không, hay đối kháng dưới mặt đất đều có tác dụng uy hiếp.
Mã Khắc đi xuống từ trên Phi Điểu, tiến lên trao đổi với Vệ Cảnh.
- Chúng ta đến từ Thành Phi Điểu, hai vị này là Đại Thiên Sứ Trưởng và Tam Thiên Sứ Trưởng của chúng ta.
Mã Khắc không kiêu ngạo không nịnh hót nói:
- Muốn đến gặp mặt thành chủ các ngươi, thảo luận chuyện giao dịch.
- Mời chờ một chút, ta đi bẩm báo Thành Chủ Đại Nhân.
Khuôn mặt của Vệ Cảnh nghiêm túc nói, không phải là người nào đều có thể gặp thành chủ.
- Không cần, Thành Chủ Đại Nhân đang chờ bọn hắn.
Âm thanh trong trẻo lạnh lùng vang lên, Ngôn Băng người mặc Khôi Giáp U Linh xuất hiện, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
- Đại nhân.
Vệ Cảnh vội chào một cái.
Ngôn Băng giơ tay lên chào lại theo tiêu chuẩn, đôi mắt màu tím nhìn mấy người phía trước, nhịn không được chăm chú nhìn cánh chim phía sau bọn hắn thêm một chút.
Giọng của cô lạnh lùng nói:
- Đi theo ta.
Cô gái bỗng xuất hiện ở nơi này, đương nhiên là Mục Lương bảo cô tới chờ.
- Khôi giáp quá ngầu.
Đôi môi hồng của Hạ Lạc khẽ nhếch lên, con ngươi màu cam tỏa sáng lấp lánh.
- Linh khí cao cấp.
Trong lòng của Hạ Nạp Ân chấn động.
Hắn suy đoán thân phận của cô gái trước mắt, địa vị sẽ không thấp ở Thành Huyền Vũ.
- Xin mời lưu lại vũ khí, đây là quy củ vào thành của Thành Huyền Vũ.
Ngôn Băng nhắc nhở một câu.
Hạ Lạc giang tay ra, ngây thơ nói:
- Ta không có vũ khí.
Hạ Nạp Ân bước lên trước, che chở trước người em gái, trên người hai người xác thực đều không có mang theo vũ khí.
- Yên tâm, Thành Chủ Đại Nhân chúng ta không có ác ý.
Ngôn Băng lạnh nhạt nói.
Hạ Nạp Ân nghiêng đầu ra hiệu cho nhóm Tuần Vệ, thành chủ của đối phương là cao thủ cấp tám, mang hay không mang vũ khí đều không có khác biệt lớn.
Mã Khắc bất đắc dĩ lưu lại bội kiếm trên người, hai gã Tuần Vệ khác cũng nghe theo.
Lúc này, Ngôn Băng mới xoay người, đi vào bên trong Sơn Hải Quan.
Hạ Nạp Ân đi ở phía trước, vẫn luôn che chở em gái ở phía sau.
Mà Hạ Lạc giống như đứa bé tràn đầy tò mò, không ngừng quan sát bốn phía.
Bọn hắn đi xuyên qua Sơn Hải Quan, phía sau chính là Phố Buôn Bán.
- Đường phố thật ngay ngắn, sạch sẽ.
Hạ Lạc cảm thấy kinh ngạc, mặc dù mặt đất có cát vàng, nhưng cũng có thể nhìn ra đường phố rất sạch sẽ.
- Chắc là khu giao dịch với người bên ngoài.
Hạ Nạp Ân suy đoán nói, dù sao Thành Phi Điểu cũng có một khu vực như vậy.
Hắn ngửi được mùi thơm mê người, là đến từ một cửa hàng tên là Tiệm Mỹ Vị Khoai Lang.
Ngôn Băng không có trả lời, nhiệm vụ của cô chính là dẫn bọn hắn đi gặp Mục Lương, đi ngang qua Phố Buôn Bán, đối diện chính là Úng Thành.
Hiện tại, cổng của Úng Thành đã mở ra, mấy người lần thứ hai đi ngang qua hai cánh cửa, đi vào ngoại thành Thành Huyền Vũ khu.
Ngôn Băng thay đổi phương hướng, đi về phía Khu vực Trung ương, đám người Hạ Nạp Ân và Hạ Lạc bước nhanh đuổi kịp.
- Đường phố nơi đây đều rất sạch sẽ, ngăn nắp.
Trong lòng của Mã Khắc tràn đầy kinh ngạc.
Hắn đi quá rất nhiều thành trì lớn ở Rừng Vạn Khô, đường phố những nơi đó đều là dơ, bẩn thỉu, không chịu nổi.
Bố cục phòng ốc được xây dựng rất bừa bộn, còn lâu mới sạch sẽ gọn gàng như nơi đây, nhìn vào khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Hạ Nạp Ân cũng cảm thấy rất kinh ngạc, trong trí nhớ hoàn toàn không có thành trì lớn nào như vậy.
- Anh hai, cây thật là lớn.
Hạ Lạc kinh ngạc hô một tiếng.
Hạ Nạp Ân lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn lại, đứng gần nhìn thấy tán cây của đại thụ kia che cả bầu trời.
Khi hắn và em gái trên không trung, đã lưu ý đến cây to này, hiện tại đứng quan sát ở gần, nhìn thấy mới biết được nó là thực sự rất lớn.
- Đó là Thánh Thụ Thành Huyền Vũ, tên là Trà Thụ Tinh Thần.
Hiện tại, Ngôn Băng mở miệng giới thiệu.
Hạ Lạc tự lẩm bẩm:
- Thánh Thụ Trà Thụ Tinh Thần, tên rất dễ nghe.
Hơn mười phút phía sau.
Ngôn Băng dẫn mọi người đi tới cửa Khu vực Trung ương, chạm mặt A Mạn với một vị hộ vệ khác đang canh gác trên Khu vực Trung ương.
- Đội trưởng.
A Mạn dùng động tác tiêu chuẩn chào một cái.
- Mục Lương đại nhân muốn gặp bọn hắn.
Ngôn Băng thuận miệng nói.
- Vâng.
A Mạn và một vị hộ vệ khác trên Khu vực Trung ương tránh ra vị trí cánh cổng.
Hai mắt của Hạ Nạp Ân liếc nhìn A Mạn nhiều hơn một chút.
Hắn kinh ngạc phát hiện, áo choàng trên người của hai hộ vệ canh giữ cửa đều là linh khí, hơn nữa phẩm cấp là trung cấp.
Hắn đã đi đến Thành Tương Lai, thấy rất nhiều linh khí, cho nên kiến thức đối với phương diện linh khí cũng rất ổn.
- Mời vào.
Ngôn Băng quay đầu, liếc mắt nhìn đám người Thành Phi Điểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận