Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 527: Tăng Thêm Sản Lượng Đạn

Đám người nhẹ nhàng bước qua, không quấy rầy công nhân, tránh việc mất tập trung phát sinh nguy hiểm.
- Mỗi ngày có thể sản xuất bao nhiêu viên đạn?
Mục Lương nghiêm túc hỏi.
Mục Chiêm cung kính đáp lại:
- Bẩm đại nhân, một ngày có thể sản xuất được ba trăm viên đạn.
- Bây giờ tồn kho có bao nhiêu?
Mục Lương nghiêng đầu nhìn về phía người quản lý.
Mục Chiêm hơi chút suy tư, sau đó đáp:
- Thành chủ đại nhân, đạn có hai mươi ba rương, mỗi rương là năm trăm viên.
Mục Lương nghe vậy nhìn về phía nữ nhân bên cạnh mình.
- Đúng vậy.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã gật đầu.
Đạn là vật phẩm cần được quản lý nghiêm ngặt, nhất định phải đối chiếu số lượng chính xác, thiếu một viên cũng phải lục tìm bằng được.
Hiện giờ, tồn kho có 11500 viên đạn, mỗi ngày có thể sản xuất ba trăm viên, mà mỗi một ngày Bộ Đội Đặc Chủng U Linh tập bắn súng phải tiêu hao một trăm viên.
Mỗi lần chỉ có thể tích trữ hai trăm viên đạn, cái này thật sự là quá ít, chỉ có thể chống đỡ một cuộc chiến nhỏ mà thôi.
Mục Lương nghiêng đầu hỏi:
- Có thể gia tăng sản lượng không?
Mục Chiêm lộ ra vẻ mặt khó xử:
- Thành chủ đại nhân, muốn gia tăng sản lượng thì cần phải tuyển thêm công nhân, nước Bom cũng cần phải được cung ứng đủ.
Mục Lương yên lặng.
Măng Cụt Bom chỉ vừa mới nở hoa kết trái, muốn nó chín thì phải đợi thêm một thời gian nữa.
Nơi gieo trồng Măng Cụt Bom đã được tách thành một khu vực riêng biệt, chỉ dùng để gieo trồng loại trái cây này.
Trước mắt thì thành Huyền Vũ chỉ có hai mươi ba cây Măng Cụt Bom, trong đó có một cây là Măng Cụt Bom cấp 7.
- Vậy thì cái này để bàn sau đi.
Mục Lương bất đắc dĩ.
Hiện giờ hắn chỉ hi vọng có thể sớm tích góp đủ 1 ức điểm tiến hóa, sau đó tiến hóa Trà Thụ Tinh Thần tới cấp 9, đến lúc đó sản lượng của toàn bộ thành Huyền Vũ sẽ tăng thêm một tầng.
Hắn thanh lãnh nói:
- Ngươi ra lệnh các công nhân đi ra ngoài đi, ta sắp mở rộng Phường Công nghiệp Quân Sự.
- Vâng.
Mục Chiêm chấn động tinh thần, lập tức xoay người tổ chức công nhân rời khỏi nhà xưởng.
Chừng mười phút sau, tất cả công nhân đã đi hết.
Ầm ầm...
Mục Lương nhấc chân đạp đất, toàn bộ tường bên ngoài nhà xưởng nhanh chóng sụp đổ.
Nhà lầu trước mắt mọi người bắt đầu dịch chuyển, giống như là mặt nước đẩy thuyền, toàn bộ nhà xưởng cũ đã di dời sang bên trái.
- Lên.
Mục Lương giơ tay ra rồi nắm chặt lại.
Mặt đất lại chấn động lần nữa, chín tòa nhà ba tầng đột ngột trồi lên khỏi mặt đất, mỗi tòa nhà cách nhau chừng sáu mét.
Hắn lại nhấc chân đạp mạnh một cái, một bức tường cao năm mét mọc lên và bao quanh toàn bộ nhà lầu bên trong.
- Thành chủ đại nhân thật là lợi hại!
Các công nhân không ngừng phát ra tiếng thán phục.
- Giải quyết xong rồi, chúng ta đi nhà xưởng khác thôi.
Mục Lương vươn tay làm động tác phủi bụi, quay người đi ra ngoài.
- Năng lực này thực là tiện lợi.
Nguyệt Thấm Lan âm thầm cảm thán, tiến lên kéo tay của Mục Lương rồi rời đi Phường Công nghiệp Quân Sự.
- Cung tiễn thành chủ đại nhân.
Mục Chiêm và Lộ Na vội vàng khom lưng hành lễ, nhìn Mục Lương và những người khác ngồi xe ngựa rời đi.
Xe ngựa rời khỏi khu vực Phường Công nghiệp Quân Sự, chuyển sang một hướng về Ngoại thành.
Trong xe, Mục Lương gối đầu lên chân của Nguyệt Thấm Lan, từ từ nhắm hai mắt nghỉ ngơi.
- Thấm Lan, trong thành còn có bao nhiêu người rảnh rỗi?
Mục Lương ôn hòa hỏi.
- Nào còn ai rảnh rỗi nữa chứ, mọi người đều được phân phối công việc rồi.
Nguyệt Thấm Lan áp tay lên mặt của Mục Lương, dịu dàng nói:
- Khai hoang Đồng ruộng cần rất nhiều người, đám người tới từ thành Dạ Nguyệt có sáu phần đều được an bài tới đó.
Rau xanh càng trồng càng nhiều, lại còn thu hoạch với hiệu suất cao, cho nên nhân công dần dần không đủ dùng.
- Chúng ta vẫn còn thiếu rất nhiều người.
Mục Lương nhẹ giọng cười khổ.
Phường Công nghiệp Quân Sự được mở rộng, muốn gia tăng sản lượng có điều nhân công lại thiếu thốn.
Không chỉ riêng Phường Công nghiệp Quân Sự, các nhà xưởng khác cũng cần được mở rộng, nhất là Xưởng Dệt Vải.
Nhưng mà muốn tăng sản lượng vải bố thì lại phải gia tăng công nhân.
Sắp tới đây bọn họ sẽ đến thành Tương Lai, vải bố, hoa quả, đồ gốm... Những thứ này đều sẽ được tiến hành giao dịch thành tinh thạch hung thú, sau đó mới có thể tiến vào túi của Mục Lương biến thành điểm tiến hóa.
- Ngươi muốn đào người từ thành Tương Lai à?
Nguyệt Thấm Lan chớp đôi mắt màu xanh nước biển.
- Ừ, chờ đến thành Tương Lai lại nghĩ biện pháp chiêu mộ một ít người.
Mục Lương khẽ gật đầu.
Có lẽ hắn cũng có thể thử đào người từ những thành lớn từng đi qua?
Giữa trưa, thành Thánh Dương.
Ở đây vẫn rách rưới như trước, đường đi quanh năm tràn ngập một mùi hôi chua.
Sắc mặt người dân ở đây đều xanh xao vàng vọt, nhưng cuộc sống không tính là quá kém cỏi, ít nhất thì không có nhiều người chết đói.
- Cha, hôm nay có nhiệm vụ gì không?
Lý Tiểu Cốt ồn ào, hai tay chống nạnh.
Mỗi ngày cô đều đi theo phụ thân tuần tra thành Thánh Dương, chỉ để giết thời gian mà thôi.
Lý Nhị Cốt co giật khóe mắt.
Kể từ khi con gái hoàn thành nhiệm vụ trở về, mỗi ngày đều phiền toái như thế.
- Ngươi rất muốn làm nhiệm vụ à?
Lý Nhị Cốt nghiêng đầu lườm con gái một cái.
Thành chủ thành Thánh Dương vẫn đang bế quan, bây giờ thành Thánh Dương do Lý Nhị Cốt, Hắc Phát Yêu Tri Chu và vị thống lĩnh mới tới đồng quản lý.
Sau khi Phi Thi chết, thành Huyền Vũ rời đi được nửa tháng thì có một người phụ nữ gia nhập thành Thánh Dương, điền vào vị trí trống của Phi Thi.
- Ta muốn... Hay là không muốn?
Lý Tiểu Cốt chớp đôi mắt to.
Da mặt của Lý Nhị Cốt co rút, tức giận nói:
- Nếu ngươi thực sự rảnh rỗi thì đi dọn sạch rác rưởi trong thành đi, dọn sao cho sạch sẽ như thành Huyền Vũ là được.
Lý Tiểu Cốt trợn trắng mắt, mở miệng quở trách:
- Cha à, ngươi tỉnh táo một chút đi! Nơi này không thể nào giống thành Huyền Vũ đâu!
Lý Nhị Cốt không muốn nói chuyện nữa, con gái trở về chỉ khiến hắn cảm thấy nhức đầu.
Hắn cũng rất nhớ thành Huyền Vũ, nhớ tới mỹ thực ở Phố Buôn Bán, khoai lang khô, khoai nướng, rau xanh và đủ loại món ăn khác...
- Ta vẫn luôn nghe các ngươi nói về thành Huyền Vũ, chuyện này khiến ta càng ngày càng tò mò.
Một giọng nữ nhàn nhạt truyền đến.
Lý Tiểu Cốt nghiêng đầu nhìn lại, đôi mắt đẹp phát sáng, mừng rỡ hô:
- Chị Lạc Già!
Đạp đạp....
Một người phụ nữ mặc váy da thú đi tới, cô cao hơn một mét bảy lăm, đeo một chiếc mặt nạ bằng xương thú che khuất khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt màu xanh da trời xinh đẹp.
Năm nay, cô hai mươi bảy tuổi, mang một chiếc túi da thú dài hơn một thước ở sau lưng, tính tới hôm nay thì nàng đã tới thành Thánh Dương được ba tháng.
- Ngươi muốn đi đâu?
Lý Nhị Cốt hơi híp mắt hỏi.
Đối phương có lai lịch không rõ ràng, nhờ vào việc tiến cống ba thanh linh khí trung cấp mới được cho phép gia nhập vào thành Thánh Dương.
Lý Nhị Cốt có địch ý với Lạc Già, nhưng con gái Lý Tiểu Cốt của hắn lại nhanh chóng làm quen và chơi thân với đối phương.
- Ta nhàm chán cho nên đi dạo một vòng thôi.
Lạc Già nhún vai, đôi mắt xinh đẹp hiện lên ý cười.
- Chị Lạc Già, ngươi đừng để ý tới cha ta, dạo gần đây đầu óc của hắn không được bình thường.
Lý Nhị Cốt kéo tay của Lạc Già, liếc nhìn cha tựa như khiêu khích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận