Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1952: Kênh Sương Mù Còn Nhiều Bí Mật Ẩn Nấp



- Nếu thích thì sau này có thể tới đây thường xuyên.

Mục Lương ôn hòa nói.

- Được rồi, ngươi xong việc rồi à?

Ly Nguyệt dịu dàng hỏi.

- Chưa đâu, vẫn còn rất nhiều thứ chưa làm.

Mục Lương duỗi người đáp.

Anh muốn xây dựng một cầu thang liên thông nơi này đến căn cứ Hải Quân tại mặt biển, như vậy sẽ thuận tiện cho các binh sĩ đến đây trong những ngày nghỉ, thả lỏng một chút.

- Ngươi tiếp tục làm việc đi, không cần để ý tới ta đâu.

Ly Nguyệt nhẹ giọng nói.

Cô có thể ngồi ở đây ngắm đàn cá bơi qua lại cả ngày.

- Được.

Mục Lương vung tay lên, chế tạo một chiếc ghế nằm bằng lưu ly, để cô gái tóc bạc có thể ngồi thoải mái một chút.

Khóe môi của Ly Nguyệt cong lên, cô lặng lẽ liếc nhìn Mục Lương, bắt đầu hưởng thụ khoảng thời gian an tĩnh ngắn ngủi.

Anh đi tới một chỗ khác trong thị trấn nhỏ, bắt đầu xây dựng cầu thang theo hình chữ Z, cuối cùng liên thông với bãi đáp của căn cứ Hải Quân, đồng thời ngưng tụ ra một bức tường lưu ly ngăn chặn nước biển chạm vào cầu thang.

Xây xong cầu thang thì anh lại bắt đầu xây dựng đường ray xe lửa, sau này vật tư quân dụng đều phải trải qua thủy cung dưới đáy biển, sau đó mới có thể vận chuyển đến căn cứ Hải Quân.

Khi Mục Lương xây xong đường ray xe lửa thì hai giờ đã trôi qua, khi anh trở lại, phát hiện cô gái tóc bạc đã dựa vào ghế ngủ rồi.

Mục Lương yên lặng bay tới trước mặt Ly Nguyệt, anh nhìn chăm chú vào khuôn mặt ngủ an tĩnh kia, không đành lòng đánh thức nàng dậy.

Nhưng Ly Nguyệt không ngủ sâu, sau hơn mười phút thì nàng từ từ nhấc mi mắt lên.

- Ta ngủ quên mất.

Khuôn mặt của Ly Nguyệt ửng đỏ, ngượng ngùng nhìn về phía anh.

Mục Lương khẽ cười một tiếng, dịu dàng nói:

- Nếu còn mệt thì ngươi ngủ thêm một lúc đi.

- Ta không mệt, ngươi xong việc rồi sao?

Ly Nguyệt nói rồi đứng dậy.

Anh giơ tay lên liếc nhìn đồng hồ, ôn hòa trả lời:

- Còn lại thì để ngày mai tiếp tục, hiện tại hai ta nên trở về ăn tối.

- Vâng.

Ly Nguyệt lên tiếng, đột nhiên nhíu mày, nghi ngờ nói:

- Mục Lương, ngươi có cảm thấy không khí ở dưới này không được tốt cho lắm không?

- Ngươi không nhắc thì ta suýt quên mất.

Mục Lương chợt khựng lại, rồi bay lên cao, đi tới trước nham bích phía trên bãi đáp hai mươi mét và giơ tay đè lên trên vách đá.

- Răng rắc ~

Không bao lâu, nham bích trước mặt Mục Lương xuất hiện một vết nứt, ngay sau đó mấy cây rễ lớn chui ra, nhanh chóng bò đầy vách đá xung quanh.

Trong ánh mắt của Ly Nguyệt, những rễ cây này sinh trưởng và mọc ra lá cây với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, thải ra dưỡng khí mới mẻ và trong lành.

- Ông ~~~

Lá cây trên cành bắt đầu phát sáng, thay thế nguyên tố ánh sáng mà Mục Lương ngưng tụ, trở thành nguồn ánh sáng mới trong thị trấn nhỏ.

- Đây là cành lá của Trà Thụ Sinh Mệnh à?

Ly Nguyệt kinh ngạc hỏi.

Anh gật đầu giải thích:

- Ừm, nó mới mọc ra từ rễ cây, có thể cung cấp đủ dưỡng khí cho nơi đây.

Đôi môi hồng của Ly Nguyệt khẽ nhếch, không khí xung quanh thật sự trở nên tốt hơn.

- Đi thôi, chúng ta trở về ăn cơm thôi.

Mục Lương vươn tay ôm eo cô gái tóc bạc.

- Vâng.

Khuôn mặt của Ly Nguyệt ửng đỏ.

……………

Trong Phủ Thành Chủ thành Tấn Nguyên.

Tố Cẩm khoanh chân ngồi dưới đất, trước mặt là một cái bàn thấp, một tờ giấy da thú được trải lên trên.

Trong phòng chỉ có một mình cô, Tố Cẩm cầm bút lông dính mực nước, bắt đầu vẽ đồ án ở trên giấy.

Cô rất hưởng thụ quá trình vẽ một mình như vậy, từ một tờ giấy trắng biến thành một bức tranh thuỷ mặc có thể giúp tâm thần cô yên tĩnh trở lại.

Sau khi rời đi thành Huyền Vũ trở lại thành Tấn Nguyên thì mỗi tối Tố Cẩm đều sẽ vẽ một bức tranh, cô nghĩ lần sau gặp lại Mục Lương sẽ tặng bức tranh đẹp nhất cho hắn.

- Cộp cộp cộp ~~~

Tố Cẩm chỉ mới về được vài nét bút thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vội vã.

Cô cau mày lại, nhẹ nhàng buông bút lông trong tay xuống.

- Cộc cộc cộc ~~~

Sau thời gian mấy hơi thở thì cửa phòng bị gõ vang, giọng nói của Bạch Ngọc vang lên.

Bạch Ngọc cung kính hô:

- Thành chủ đại nhân.

Tố Cẩm cất tiếng mát lạnh, giọng điệu có chút bất mãn:

- Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, nếu không có chuyện gì không được quấy rầy khi ta đang vẽ.

Ngoài cửa, Bạch Ngọc buồn bực một hồi mới tiếp tục nói:

- Đại nhân, Mục Lương các hạ muốn trò chuyện với ngươi.

Cô đang cầm một con Trùng Cộng Hưởng đang đập cánh, lắng nghe động tĩnh bên trong phòng.

-??

Cô cảm thấy nghi ngờ, tại sao đại nhân không lên tiếng?

Nhưng ngay sau đó, cửa phòng bị đẩy mạnh ra, đôi mắt đẹp của Tố Cẩm sáng lấp lánh như sao trời.

-... Quả nhiên.

Bạch Ngọc co giật khóe miệng, nhìn vẻ mặt nôn nóng của Tố Cẩm, yên lặng giơ Trùng Cộng Hưởng tới trước.

Tố Cẩm tiếp nhận Trùng Cộng Hưởng, nhanh chóng xoay người trở lại vị trí cũ rồi ngồi xuống, bắt đầu điều chỉnh hô hấp, không để cho mình quá mức thất thố.

- Tố Cẩm?

Đôi cánh của Trùng Cộng Hưởng chấn động rất nhanh, giọng nói giàu từ tính của Mục Lương vang lên.

- Mục Lương, ta đây.

Tố Cẩm vội vã đáp lại.

Bạch Ngọc cố nén không trợn trắng mắt, một khi đại nhân nhà mình nói chuyện với Mục Lương thì sẽ biến thành tiểu cô nương nhà bên, khiến người ta cảm thấy buồn cười.

Giọng nói của Mục Lương lại vang lên lần nữa:

- Ngươi đang làm cái gì thế?

- Ta đang vẽ tranh.

Tố Cẩm liếc nhìn giấy vẽ trên mặt bàn, từng giọt mực nước dính lấm tấm trên giấy, đây là hậu quả do cô quá kích động đứng dậy, không cẩn thận làm đổ khay đựng mực nước.

- Có phải ta làm phiền ngươi không?

Giọng nói hơi áy náy của Mục Lương vang lên.

- Không có đâu, hiện tại ta rất rảnh rỗi.

Tố Cẩm vội vàng nói.

-...

Bạch Ngọc không nhịn được nữa, đứng ở cửa trợn trắng mắt.

Cô rất muốn đóng cửa lại nhưng rồi lại tò mò lần này Mục Lương liên lạc đại nhân nhà mình là muốn nói cái gì, nếu như đối phương muốn bắt cóc Tố Cẩm thì cô nhất định phải ngăn cản, bằng không cô sẽ bị bắt trông nom toàn bộ thành Tấn Nguyên lần nữa.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Ta có chuyện muốn nói với ngươi.

- Ngươi nói đi.

Tố Cẩm khẩn trương, ngón tay không khỏi nắm cạnh bàn vuốt ve qua lại.

- Tiểu Huyền Vũ đã tới kênh Sương Mù, sau này nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ sinh sống ở bên trong kênh Sương Mù...

Mục Lương nói ngắn gọn về việc Rùa Đen tiến hóa và những chuyện sau đó.

Anh chỉ nói tới hai tin tức, một là sau này Tiểu Huyền Vũ sẽ ở bên trong kênh Sương Mù, hai là thành Huyền Vũ sẽ trở thành cầu nối giữa hai mảnh đại lục.

Tố Cẩm kinh ngạc nói:

- Ý của ngươi là, lúc sau người của hai mảnh đại lục đều có thể đến thành Huyền Vũ và đi qua bên kia, như vậy sẽ không có nguy hiểm sao?

Đôi mắt của Bạch Ngọc cũng trợn to, cô vốn cho rằng mở một con đường bên trong kênh Sương Mù đã là chuyện khiếp sợ lắm rồi, không ngờ Mục Lương còn dàn xếp thành Huyền Vũ ở bên trong nơi đó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận