Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1459: Ma Pháp Sư Hệ Không Gian



Duy Lợi Á hiếu kỳ hỏi:

- Đội ám sát chiến thuật U Linh là gì?

Mục Lương nhìn về phía Ngôn Băng và Ly Nguyệt, ôn tồn nói:

- Các cô ấy chính là người của đội ám sát đặc chủng U Linh.

Duy Lợi Á trừng lớn con mắt, trong lòng có chút động lòng.

- Sau khi gia nhập vào đội ám sát đặc chủng U Linh, trang bị ma cụ cấp cao là tiêu chuẩn, còn được thành Huyền Vũ bảo vệ.

Mục Lương dụ dỗ nói:

- Nếu như sau này gặp phải những hải yêu khác bị bắt, ngươi có thể lợi dụng sức mạnh thành Huyền Vũ để cứu bọn họ.

Năm nô lệ đều chấn động tinh thần, gia nhập vào đội ám sát đặc chủng U Linh sẽ được trang bị ma cụ cấp cao, điều kiện này thật hấp dẫn mê người.

Ma cụ cao cấp, đó là đồ đạc thiên kim khó cầu.

Nhưng đối với Duy Lợi Á, điều kiện thứ hai còn hấp dẫn hơn, lợi dụng lực lượng thành Huyền Vũ, giải cứu những tộc nhân cũng đang bị giam cầm, làm sao có thể không động tâm.

- Sau khi gia nhập ta cần phải làm gì?

Cô ấy cẩn thận hỏi.

- Tham gia huấn luyện, trở thành thành viên hợp cách của đội ám sát đặc chủng U Linh, sau đó chấp hành các nhiệm vụ.

Mục Lương lạnh nhạt nói.

Ánh mắt Duy Lợi Á lóe lên, chỉ do dự một chút, sau đó nghiêm túc đáp ứng:

- Ta sẽ gia nhập.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Được, về sau theo Ngôn Băng đi, trước tiên làm đội phó của cô ấy.

- Vâng.

Duy Lợi Á gật đầu.

Mục Lương phân vân một lúc, nên chế tạo một bộ áo giáp khác, loại áo giáp này phù hợp với hải yêu để sử dụng dưới nước.

- Đại nhân, ta cũng muốn gia nhập vào đội ám sát chiến thuật U Linh!!

Vũ Điền sốt ruột nói. Hắn hoàn toàn bị ma cụ cao cấp hấp dẫn, hai mắt hừng hực rực lửa.

- Độc trong cơ thể hắn đã giải chưa?

Mục Lương nghiêng đầu hỏi.

Ly Nguyệt giải thích:

- Đã uống qua trà Tinh Thần, trong cơ thể còn dư độc, nhưng đã không nguy hại đến tính mạng, uống mấy lần trà Tinh Thần thêm mấy lần nữa, thì có thể triệt để giải độc.

- Ừm, vậy đi quân doanh, hoặc làm tuần cảnh.

Mục Lương bình tĩnh nói.

- Có được cung cấp ma cụ cao cấp không?

Vũ Điền trừng lớn hai mắt, mong đợi nhìn anh.

Mục Lương hờ hững nói:

- Không có, nhưng ma cụ sơ cấp sẽ có, nếu như làm tốt, mới có ma cụ trung cấp, còn như ma cụ cao cấp, xem quân công của ngươi.

Quân phòng thành đều dùng dùng quân nỏ, cái khiên, kém nhất là linh khí sơ cấp.

- Được rồi, ta đi.

Vũ Điền buồn bực thở dài, cũng biết mình suy nghĩ nhiều quá. Trong lòng hắn đương nhiên có chút mất cân bằng, nhưng dù sao cũng tốt hơn không có gì cả.

- Có ý kiến?

Nguyệt Thấm Lan liếc hắn.

- Nếu không thì đưa đi đào khoáng.

Ly Nguyệt nhẹ nhàng nói một câu.

Vũ Điền biến sắc, vội vã nghiêm mặt nói:

- Ta hoàn toàn không có ý kiến, ta rất hài lòng.

Ta dám có ý kiến gì sao?

Hoặc nếu có ý kiến nói, có phải sẽ giải quyết người đưa ra ý kiến luôn không?

…………

Mục Lương nhìn người thú đầu mèo, hứng thú hỏi:

- Ngươi tên là gì?

- Đại nhân, ta tên Tiểu Miêu.

Miêu nữ rụt rè nói.

- Tiểu Miêu, tên này ngược lại là dễ nhớ.

Mục Lương khẽ nhướng mày, không bình luận quá nhiều về tên của người khác

- Cảm ơn đại nhân khen ngợi.

Tiểu Miêu cúi đầu, đuôi sau lưng nhẹ nhàng lay động.

Mục Lương lại hỏi:

- Ngươi là người thú, từ lúc sinh ra đã mang dáng vẻ như vậy?

- Bẩm đại nhân, đúng vậy.

Tiểu Miêu cung kính gật đầu.

Cô rất sùng bái Mục Lương, lúc người đàn ông trẻ tuổi trước mắt nhìn cô, trong mắt không có sự chán ghét, hơn nữa ngài ấy còn giải cứu rất nhiều người nửa thú, điều này làm cho cô càng thêm sùng bái.

- Có dự định tương lai nào không?

Mục Lương bình tĩnh hỏi.

- Ta muốn ở lại bên đại nhân.

Tiểu Miêu ngẩng đầu nghiêm túc nói.

- Chuyện này thì không được.

Nguyệt Thấm Lan ngước mắt ưu nhã nói.

Người thú đầu mèo nghe vậy nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan, ánh mắt dò hỏi.

Nguyệt Thấm Lan mặt không đổi sắc nói:

- Người bên cạnh Mục Lương đã đủ nhiều, nếu như ngươi muốn ở lại, thực lực mà mạnh, có thể làm hộ vệ Trung Ương.

- Ừm, còn có tác dụng xóa bỏ kỳ thị.

Mục Lương chậm rãi gật đầu.

- Ta nghe theo đại nhân an bài.

Ánh mắt Tiểu Miêu lộ vẻ mất mác, vẫn là gật đầu đáp lại.

Mục Lương bình tĩnh nói:

- Các ngươi có thể sống ở thành Huyền Vũ, chờ thêm hai ngày nữa ban bố pháp luật chống phân biệt đối xử, sẽ không có người dám coi thường các ngươi, cũng không ai dám khi dễ các ngươi.

- Thật sao?

Tiểu Miêu mở to hai mắt.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Ở thành Huyền Vũ, đã có người thú, một số thuộc quân phòng thành, một số thì ở đội phòng cháy chữa cháy, còn có cả người làm hộ vệ, không ai coi thường bọn họ.

- Dường như rất lợi hại!!

Hai mắt Tiểu Miêu tỏa sáng lấp lánh.

Mục Lương nhìn thiếu niên trầm mặc ít nói cuối cùng, hắn rất gầy yếu, giống như chỉ một gió thổi qua sẽ ngã xuống đất. Hắn thân cao 1m7, vóc người gầy gò như mắc một chứng bệnh gì đó, dưới mái tóc màu xám là đôi mắt mờ mịt.

- Ngươi tên là gì?

Mục Lương hỏi bằng giọng nói ấm áp.

- Đại nhân, ta tên là Trần Không.

Thiếu niên nhỏ giọng nói.

- Ngẩng đầu lên.

Nguyệt Thấm Lan lạnh lùng nói.

Trần Không rụt rè ngẩng đầu, ánh mắt hắn hơi sợ hãi, dường như rất sợ đám người Mục Lương.

Ngôn Băng nhẹ giọng nói:

- Thành chủ đại nhân, hắn là ma pháp sư hệ Không Gian.

- Ma pháp sư hệ Không Gian!?

Con ngươi màu đen của Mục Lương sáng lên, ra lệnh nói:

- Ngươi thi triển ma pháp không gian cho ta xem.

- Vâng.

Trần Không gật đầu.

Chỉ thấy hắn vươn tay, trong miệng niệm chú ngữ khó hiểu, không gian trước mặt vặn vẹo, nhưng chỉ trong phạm vi nửa mét, hơn nữa rất nhanh khôi phục như bình thường.

- Hô hô hô ~~~

Trên mặt Trần Không có mồ hôi, miệng mở lớn thở hổn hển, sắc mặt hắn trở nên hơi trắng.

- Chỉ như vậy?

Nguyệt Thấm Lan sửng sốt một chút.

- Thực lực của ta rất yếu.

Trần Không dẹt miệng, ngượng ngùng cúi đầu.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Có thể bồi dưỡng thêm.

Dù sao ma pháp sư hệ không gian rất hiếm.

Nguyệt Thấm Lan chậm rãi gật đầu, mở miệng hỏi

- Ngươi có người nhà không?

- Ta không.

Trần Không lắc đầu.

- Vậy quê ngươi ở đâu?

Nguyệt Thấm Lan lại hỏi.

Trần Không nhỏ giọng nói:

- Ở Kháng Bộ!

- Vương quốc Kháng Bộ, là nơi nào?

Mục Lương dò hỏi.

Vũ Điền xen vào nói:

- Đại nhân, vương quốc Kháng Bộ cách vương quốc Hải Đinh rất xa, cách mười mấy nước, nếu như đi bộ thì mất ba năm, bay qua cũng cần mấy tháng.

Mục Lương líu lưỡi:

- Xa như vậy ư?

- Ngươi có muốn ở lại thành Huyền Vũ không?

Nguyệt Thấm Lan nhìn về phía thiếu niên.

- Ta nguyện ý.

Trần Không liền vội vàng gật đầu.

Hắn tuy còn nhỏ, nhưng cũng hiểu được thành Huyền Vũ là một bắp đùi lớn, phải ôm chặt mới được.

Mục Lương nói:

- Ừm, chuẩn bị chỗ ở cho hắn đã, sau đó tìm thêm một sư phụ cho hắn. Nhưng thành Huyền Vũ không có ma pháp sư hệ không gian, không thể dạy Trần Không, nên nghĩ cách.

Mục Lương tính toán trong lòng, nếu như có thể mua được sách ma pháp về ma pháp sư hệ không gian, hoặc tuyển được một ma pháp sư cao giai hệ không gian thì tốt rồi.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã gật đầu:

- Được.

- Được rồi, đến quảng trường đi.

Mục Lương đứng lên, bước ra ngoài.

Bạn cần đăng nhập để bình luận