Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 442: Thả Chúng Ta Ra

Hôm nay, bốn cô gái đang cầm súng bắn tỉa, chỉ là luyện tập ngắm bắn chính xác mà đã dùng hết hơn một trăm viên đạn, hiện tại chính là sản lượng một ngày của Phường Công Nghiệp Quân Sự.
Phường Công Nghiệp Quân Sự đã bắt đầu sản xuất đạn, vì thế Nguyệt Thấm Lan lại tuyển rất nhiều công nhân.
- Đi xuống xem một chút đi.
Ny Cát Sa nhẹ giọng nói.
Cô xoay người nhảy xuống từ trên nóc tòa nhà ba tầng, sau khi đáp xuống nhẹ nhàng lăn một vòng, rơi vào bên góc tường.
Ly Nguyệt, Ngôn Băng và Ngải Lỵ Na vội vàng đuổi theo, giơ súng bắn tỉa đi tới gần ba Ma Cà Rồng đang giãy giụa trên mặt đất.
- Đáng ghét...
Sắc mặt của Lan Na trắng bệch, cánh sau lưng rũ xuống, đôi mắt màu đỏ ngòm lạnh lùng nhìn chăm chú vào bốn cô gái đang tới gần.
- Chấp sự đại nhân, đi mau.
Thuộc hạ gấp giọng hô.
- Tốt nhất đừng lộn xộn, nếu không phát súng sau sẽ nhắm vào đầu của ngươi.
Ngôn Băng giơ súng bắn tỉa lên, nhắm ngay đầu La Lan Na.
- Cạch cạch !
Ly Nguyệt gạt súng, rút bỏ vỏ đạn rỗng, nhét đạn mới vào.
Đôi mắt màu đỏ ngòm của Lan Na ngưng lại, sâu trong ánh mắt có vẻ sợ hãi, rốt cuộc thì đây là Linh khí gì?
Thân thể truyền tới đau nhức kịch liệt, khiến cho cô không thể duy trì được trạng thái Ma Cà Rồng, con mắt màu đỏ ngòm khôi phục thành màu vàng kim, cánh sau lưng cũng thu lại.
- Đạp đạp đạp !
Hộ vệ Khu Vực Trung Ương xuất hiện, vây ba người Lan Na vào giữa.
- Trói lại, dẫn đi.
Ly Nguyệt lạnh lùng lên tiếng hạ lệnh.
- Vâng.
Hộ vệ Khu Vực Trung Ương đi lên trước, lấy ra sợi dây được làm bằng tơ nhện, trói ba người vô cùng chặt chẽ, chỉ còn lại có đầu còn có thể vặn vẹo.
- Đi thôi, trở về thôi.
Ngải Lỵ Na ôm súng bắn tỉa, bước chân nhẹ nhàng đi về phía Khu Vực Trung Ương.
Đôi mắt màu tím của Ngôn Băng lấp lóe, dặn dò với giọng nói trong trẻo lạnh lùng:
- Ngải Lỵ Na, ngươi cẩn thận một chút, đừng vừa đi vừa ngắm bắn súng bắn tỉa.
- Ta biết rồi, chắc chắn không có mở đâu.
Ngải Lỵ Na đáp lại với tâm trạng vui vẻ.
Ly Nguyệt thanh thúy nói:
- Trở về lại luyện một chút, thử bắn bia di động.
- Ly Nguyệt, ngươi bắn đã quá chuẩn rồi, ta thì lệch một phát súng.
Ngải Lỵ Na xoay người lại ôm lấy bả vai cô gái tóc trắng.
Bên trong đôi mắt màu xanh của Ny Cát Sa lộ ý cười, cô ấy nói:
- Ly Nguyệt vốn đã giỏi dùng cung, bắn chuẩn mới hợp tình hợp lý.
- Súng bắn tỉa và cung hoàn toàn khác nhau, phải tập luyện từ đầu.
Ly Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu.
Trước kia cô ấy cầm súng bắn tỉa cũng cho là như vậy, nhưng khi chính thức bắt đầu luyện tập, mới biết được chuyện hoàn toàn không phải như vậy.
- Vậy chứng tỏ thiên phú của ngươi tốt.
Ngôn Băng nhẹ nhõm nói.
- Tốt á, ngươi cũng trêu ghẹo ta hả?
Khuôn mặt xinh đẹp của Ly Nguyệt ửng đỏ, nắm tay nhẹ nện xuống cô gái tóc ngắn màu tím.
Bốn người vừa trêu đùa vừa đi về hướng Khu Vực Trung Ương.
Hai mươi phút sau.
Ba người Lan Na bị áp giải vào Khu Vực Trung Ương, giam giữ ở trong phòng giam đặc biệt tầng bốn do hộ vệ nơi này trông coi.
Hộ vệ Trung Ương canh giữ ở trước cửa ra vào, trong phòng giam chỉ còn lại có tiếng hít thở nặng nề.
Thuộc hạ Ma Cà Rồng nhịn đau, khàn khàn tiếng hỏi:
- Chấp sự đại nhân, bây giờ chúng ta phải làm sao?
- Tìm cơ hội chạy đi.
Lan Na cắn răng nói.
Cả người cô đều bị tơ nhện trói lại, sau một lúc thử tránh thoát, phát hiện hoàn toàn không có cách nào dựa vào chính mình thoát khỏi ràng buộc.
- Chấp sự đại nhân, bọn họ sẽ không cứ như vậy giết chúng ta chứ?
Thuộc hạ Ma Cà Rồng sầu thảm nói.
Lan Na nhắm mắt lại, lên tiếng nói:
- Ta không biết, phải xem tiểu công chúa có biết chúng ta bị bắt hay không đã?
- Chấp sự đại nhân, nếu tiểu công chúa biết được, chắc chắn sẽ thả chúng ta ra.
Thuộc hạ nhe răng trợn mắt, vết thương đau đớn vẫn tồn tại như cũ.
- Nếu như cô ấy không biết ý đồ chúng ta đến, có lẽ có thể.
Lan Na thở dài.
Nếu như tiểu công chúa biết bọn họ đến muốn bắt cô ấy trở về vì, có thể sẽ không dễ nói chuyện như vậy.
- Cái này...
Hai tên thuộc hạ hai mặt nhìn nhau.
- Ực ực !
Lan Na nuốt nước miếng, có chút muốn hút máu.
Đối với Ma Cà Rồng mà nói, chỉ cần không xuất hiện vết thương trí mạng ở chỗ trái tim và đầu là có thể dựa vào hút máu để chữa khỏi vết thương.
Mười mấy phút sau.
- Cót két !
Cửa phòng giam bị đẩy ra, A Mạn cất bước đi tới, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào ba người.
- Thả chúng ta ra.
Thuộc hạ Ma Cà Rồng tức giận mở miệng.
- Câm miệng.
A Mạn nhẹ nhàng quát lớn.
Cô ấy đi lên trước, từ trong ngực lấy ra một chiếc lưu ly bình, bên trong đựng bí dược màu xanh nhạt.
Một tên thuộc hạ khác lạnh giọng chất vấn:
- Vì sao bắt chúng ta tới đây, đây chính là lễ nghĩa tiếp khách của thành Huyền Vũ sao?
- Vì sao??
A Mạn hài hước liếc mắt nhìn hắn, không lại đáp lại lời của bọn hắn.
Cô ấy mở nắp bình ra, rót bí dược màu xanh nhạt vào trong miệng ba người, tiến hành trị liệu đơn giản.
Đây là tránh cho ba người bởi vì thương thế quá nặng mà chết đi, chỉ cần họ có thể chống đỡ đến ngày thứ hai, chờ cho Đại Nhân Thành Chủ tỉnh lại, chuyện sống chết sẽ do thành chủ quyết định.
- Thả chúng ta đi ra ngoài!
Thuộc hạ Ma Cà Rồng tức giận gào thét.
- Ầm.
Cửa phòng giam bị đóng mạnh, không ai đếm xỉa đến họ.
- Đáng chết!
Ma Cà Rồng chán nản, trong miệng phát ra âm thanh khàn khàn không cam lòng.
- Vết thương đang chuyển biến tốt đẹp ư?
Lan Na mở mắt ra, sắc mặt của cô cũng dễ nhìn hơn rất nhiều.
Vết thương đạn bắn ở đầu vai đang dần dần khép lại, nó đã không chảy máu nữa.
- Chẳng lẽ chúng ta thật sự phải chết ở chỗ này sao?
Thuộc hạ Ma Cà Rồng lộ vẻ tuyệt vọng.
- Câm miệng.
Khóe mắt Lan Na giật một cái, bị làm cho đau đầu.
Phòng giam lập tức yên tĩnh lại.
Sáng sớm, cơ thể khổng lồ của Rùa Đen dịch chuyển.
Một ngày mới lại bắt đầu.
Thành Huyền Vũ, trong cung điện Khu Vực Trung Ương, Mục Lương và những người khác đang ăn điểm tâm.
- Bữa sáng rất phong phú nha.
Hi Bối Kỳ khoan thai tới trễ.
Tối hôm qua, cô đến thư phòng, vừa cầm ‘Hồng Hoang’ trong tay lập tức trở lại phòng của mình, thức khuya đọc hết nội dung còn lại.
Cho đến khi mặt trời sắp nhô lên, cô mới chưa thỏa mãn mà chợp mắt một giờ.
- Tiểu thư Hi Bối Kỳ muốn dùng cháo lúa mì hay ăn bánh lúa mì?
Vệ Ấu Lan dịu dàng hỏi.
Hi Bối Kỳ ngồi xuống, hoạt bát cười nói:
- Trẻ con mới phải lựa chọn, ta muốn hết.
- Tốt.
Vệ Ấu Lan cười khẽ gật đầu.
Cô bé múc cháo vào bát lưu ly rồi cắt một khối bánh mì đặt trước mặt cô gái Ma Cà Rồng.
Bánh lúa mì được nhào nặn từ bột mì và nước, sau đó cho thêm thịt nạc.
Ngoại trừ hai thứ này, bữa sáng còn có cải trắng xào, bánh thịt của Thỏ Tai Cụp Lông Nhung.
- Ngao ô !
Cô gái Ma Cà Rồng cắn bánh lúa mì, phồng miệng nhấm nuốt, vừa dùng đũa nhét cải trắng vào miệng.
Mục Lương buồn cười nói:
- Ăn từ từ, không ai giành với ngươi đâu.
- Ta rất đói...
Trong cái miệng nhỏ nhắn của Hi Bối Kỳ chứa đầy đồ ăn, nói không rõ lời.
Mễ Nặc lắc lư tai thỏ, hồn nhiên nói:
- Bánh lúa mì quá khô, ngươi uống chút cháo, coi chừng mắc nghẹn.
- Ừ ừ, được rồi.
Hi Bối Kỳ thuận miệng đáp lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận