Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1049: Thành Chủ Thành Trạch!!

Anh suy nghĩ một chút, lại cảm thấy việc này không quá có khả năng, nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy thì nó đã tới tìm anh để cáo trạng từ lâu rồi.

Anh quyết định đợi chút nữa đi thăm Kỳ Nhông Chín Màu, muốn thưởng nó một chút coi như là an ủi.

Già Lạc bước tới bên cạnh Mục Lương, nói với giọng điệu chắc chắn:

- Xin thành chủ đại nhân chờ một chút, chúng ta cần thêm một ít thời gian, trước khi trời tối hẳn là có thể hoàn thành việc cải tạo.

- Ừ, vất vả cho ngươi rồi.

Mục Lương ôn hòa nói.

Anh hiểu được, để hoàn thành việc cải tạo phi thuyền vận chuyển trong thời gian ngắn như vậy, khối lượng công việc nhất định phải ở cường độ cao.

- Vậy thành chủ đại nhân có định ban thưởng gì cho thuộc hạ không?

Già Lạc nói nửa đùa nửa thật.

Cô đã dám nói giỡn sau khi đã trở nên quen thuộc với Mục Lương hơn.

- Ngươi muốn khen thưởng cái gì?

Mục Lương nhìn về phía cô gái tóc xanh da trời.

Già Lạc sửng sốt một chút, thật sự có ban thưởng?

Cô mỉm cười, nói:

- Để ta suy nghĩ một chút!

- Cho ngươi một ngày, từ từ suy nghĩ.

Mục Lương ngạc nhiên rồi bật cười.

- Ta nghĩ ra rồi, ta muốn thành chủ đại nhân tự mình xuống bếp nấu ăn cho ta, cái này được chứ?

Già Lạc suy nghĩ một chút, lấy can đảm thử thăm dò.

- Được.

Đôi mắt màu đen của Mục Lương chớp vài cái, yêu cầu này cực kỳ đơn giản.

Anh đang suy nghĩ, có nên lấy nồi lẩu ra hay không?

Khi nói đến mỹ thực, lẩu đương nhiên là một trong những món đứng hàng đầu, vừa đơn giản vừa ngon miệng.

- Tất cả mọi người đều nói món ăn do thành chủ nấu là ngon nhất, cuối cùng thì ta cũng có cơ hội ăn thử rồi.

Già Lạc khẽ cười nói.

- Thành chủ đại nhân, chúng ta có thể ăn cùng không?

Lê Nhã lớn gan hỏi.

Lê Tuyết giật mình, vội vàng nhắc nhở:

- Lê Nhã, không thể thất lễ.

- Không sao đâu.

Mục Lương không thèm để ý mà khoát tay.

Anh cất cao giọng nói:

- Khi nào hoàn thành cải tạo phi thuyền vận chuyển, các ngươi đều có thể ăn lẩu!

- Quá tốt rồi!

Đôi mắt đẹp của Lê Nhã bỗng nhiên sáng rực, giống như là bầu trời đầy sao.

Lê Tuyết há to miệng, thành chủ đại nhân thật sự quá tốt bụng, nhưng mà lẩu là cái gì?

- Được rồi, mọi người tiếp tục làm việc đi.

Già Lạc vỗ tay, để cho đám người Lê Nhã lấy lại tinh thần.

- Linh khí cao cấp ta nhờ ngươi chế tạo đã hoàn thành chưa?

Mục Lương quay đầu hỏi Già Lạc.

Anh không có quên giao dịch với Kim Phượng và Ái Nhĩ - thành chủ thành Sa, mấy ngày nay các cô đã nhiều lần nhắc tới linh khí cao cấp.

Già Lạc gật đầu, đáp:

- Đã xong hết cả rồi, ta đặt trong trong phòng làm việc, bây giờ, ngài muốn lấy không?

- Ta không vội, khi nào cần ta sẽ cho người đi lấy.

Mục Lương ôn hòa nói.

- Ừ.

Già Lạc gật đầu.

- Đại nhân Già Lạc, mặt bên này đã ghép xong rồi.

Lê Nhã la lớn.

- Ta biết rồi.

Già Lạc bước nhanh về phía Lê Nhã, giơ tay chạm vào từng khối hung thú tài liệu chín màu.

Cô nhắm mắt lại, hơi chuyển động suy nghĩ, thi triển năng lực thức tỉnh.

Những gợn sóng vô hình khuếch tán ra, che phủ tài liệu hung thú chín màu trên diện rộng.

Ngay sau đó, các đường nối giữa tài liệu hung thú bắt đầu dung hợp với nhau bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.

Sau vài hơi thở, các đường nối đã hoàn toàn biến mất, mười mấy khối tài liệu hung thú đã hòa vào làm một.

- Hô….

Già Lạc mở mắt ra rồi thở ra một hơi, diện tích dung hợp lớn như thế đối với cô mà nói cũng là có chút quá sức.

Cơ thể cô lung lay, cố gắng đứng vững.

Già Lạc đã được nguyên tố sinh mệnh tẩy rửa mệt nhọc, cơ thể đã khôi phục, nhưng tinh thần vẫn sẽ uể oải nếu sử dụng năng lực quá độ.

- Hôm nay tới đây là được rồi, nghỉ ngơi đi.

Mục Lương đi tới trước, nhẹ nhàng vung tay lên, bột Hoa Sương Mê lập tức bao phủ trên người Già Lạc.

- Không cần…!

Già Lạc chỉ kịp phun ra hai chữ thì đôi mắt màu xanh da trời bắt đầu mơ hồ, mí mắt trên dưới chậm rãi khép lại.

Anh vươn tay đỡ lấy Già Lạc sắp té ngã, sau đó bế cô đi về phía Xưởng Chế Tạo Linh Khí.

Lê Nhã và Lê Tuyết đưa mắt nhìn nhau, trong mắt hiện lên sự hâm mộ.

Chị Già Lạc được thành chủ đại nhân đối đãi vô cùng dịu dàng, lại còn bế chị ấy đi ngủ.

…………..

Ngoại Thành, Phố Buôn Bán, dòng người vẫn nhộn nhịp như mọi khi.

Cộp cộp cộp....

Hải Tây Địch băng qua đám đông, đi tới Tiệm Đồ Uống Lạnh cách đó không xa.

Tiệm Đồ Uống Lạnh vừa được mở rộng, tại cửa ra vào có đặt vài cái bàn gỗ và vài cái ghế để cho khách tới mua đồ uống có chỗ nghỉ chân.

Hải Tây Địch mua một ly trà sữa trân châu, ngồi xuống một cái ghế gỗ ở ven đường.

- Ục ục ục ~~~

Cô hồi hộp hút trà sữa, theo bản năng nhấm nuốt trân châu trong miệng, ánh mắt vẫn ngắm nhìn dòng người qua lại.

- Đừng khẩn trương, biểu hiện tự nhiên một chút.

Một giọng nói trong trẻo và lạnh lùng vang lên bên cạnh cô.

Ngón tay của Hải Tây Địch run nhẹ, trong đầu hiện lên khuôn mặt của cô gái tóc ngắn màu tím.

Cô nhớ kỹ, chủ nhân của giọng nói này tên là Ngôn Băng.

- Vâng.

Bờ môi của Hải Tây Địch hơi co giật, cơ thể chậm rãi thả lỏng.

Cô bắt đầu nghiêm túc thưởng thức trà sữa trân châu.

- Xin chào, ta muốn một ly trà sữa trân châu, thêm nhiều đá.

- Ta muốn một ly nước táo.

-......

Công việc kinh doanh của Tiệm Đồ Uống Lạnh đột nhiên tốt hơn, chỗ ngồi gần cửa nhanh chóng bị lấp đầy, chỉ còn trống chiếc ghế bên cạnh Hải Tây Địch.

Hải Tây Địch lên tinh thần, đôi mắt đẹp ngưng thần nhìn xung quanh.

Chuyện ra khác thường tất có yêu, cô có loại dự cảm, chẳng mấy chốc nữa người của Nghiêu Thiên sẽ tới.

- Mỹ nữ, chỗ này có ai ngồi không?

Một giọng nói âm nhu vang lên trên đỉnh đầu Hải Tây Địch, một cái bóng đổ xuống, che khuất tầm nhìn trước mặt nàng.

Hải Tây Địch ngẩng đầu lên, lúc này có một người thanh niên trẻ tuổi tóc trắng đứng trước mặt nàng, cúi đầu nhìn xuống.

- Không, chỗ này không có người.

Hải Tây Địch mím môi, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.

- Vậy ta sẽ ngồi ở đây.

Người trẻ tuổi tóc trắng cong môi cười, kéo ghế chầm chậm ngồi xuống, thả ly sứ trong tay xuống bàn.

Hải Tây Địch lén lút quan sát người trẻ tuổi tóc trắng, quần áo hắn đang mặc là tơ lụa, cái này chỉ có thể giao dịch ở Phố Buôn Bán, giá cả rất đắt.

- Mỹ nữ, ngươi cảm thấy hứng thú với quần áo của ta sao?

Bạch Trạch hơi híp mắt, cười như có như không mà nhìn Hải Tây Địch.

- Ta chỉ là cảm thấy quần áo của người rất đẹp.

Hải Tây Địch co giật miệng, nói xong vội vàng cúi gằm mặt xuống đất.

Cô hút trà sữa trân châu, đôi mắt đẹp rũ xuống.

Bạch Trạch thu lại nụ cười trên miệng, ngước mắt ngắm nhìn bốn phía, muốn tìm ra người khả nghi.

Nhìn quanh một vòng, quan sát ước chừng nửa giờ hắn mới chậm rãi yên lòng.

Bạch Trạch quay đầu, mỉm cười nhìn Hải Tây Địch, âm nhu nói:

- Mỹ nữ, xin tự giới thiệu, ta tên là Bạch Trạch, thành chủ thành Trạch.

Thành Trạch, cách thành Bắc Hải một tháng đi đường, là một tòa thành lớn có dân số bốn mươi ngàn người.

- Thành chủ thành Trạch!!

Hải Tây Địch kinh ngạc nhỏ giọng thốt lên, ngay sau đó cô lập tức giơ tay che miệng, để tránh thu hút sự chú ý của người khác.

DG: Cầu kim phiếu, các đạo hữu đi ngang qua đây, ai có kim phiếu thì đẩy kim phiếu, ai có tử linh thạch thì ủng hộ tử linh thạch, ai không có kp và tlt thì để lại 1 tim và bình luận để team mình có đọc lực dịch tiếp nha. Cảm ơn các đạo hữu nhiều lắm <3 <3 <3
Bạn cần đăng nhập để bình luận