Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 3596: Người Này Được Một Tấc Lại Muốn Tiến Một Thước

Nguyệt Phi Nhan ra lệnh:

- Kiểm kê nhân số, nhóm binh lính canh giữ vòng ngoài, các công nhân đứng bên trong, chúng ta đi thăm dò phạm vi xung quanh.

- Vâng!

Nhóm binh sĩ đồng thanh đáp lại, đều lấy ra bao đồ mang theo bên người, lấy vũ khí ra rồi đeo lên người.

Các công nhân trồng trọt chậm rãi há to miệng, lúc này mới biết được hai ngày này những người làm nông cùng bọn họ đều là binh sĩ.

Đôi mắt của Hương Thái sáng lên nhìn về phía cô gái tóc đỏ, hỏi:

- Ngươi là đội trưởng?

- Không giống à?

- Được rồi, Hương Thái, ngươi cũng đừng chạy loạn nữa, đi vào trong vòng chờ đi.

-...

Khóe mắt của Nguyệt Phi Nhan giật một cái, hơi kích động đến mức muốn chửi người khác.

Hương Thái vội vàng gật đầu, càng nhìn cô gái tóc đỏ càng cảm thấy thỏa mãn.

- Không giống, nhưng giống con dâu tương lai của ta.

- Chú ý cảnh giới, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.

Nguyệt Phi Nhan hất ngạo nghễ hất cằm lên.

Nguyệt Phi Nhan cảm thấy lạnh sống lưng, chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ sau đó trở về.

- Ngươi bớt nói hươu nói vượn... Ta có người mình thích rồi.

Hương Thái suy nghĩ sâu xa một chút, lắc đầu nói:

- Được được.

Thái Khả Khả đáp một tiếng, trong tay đã nắm một viên quả Tinh Thần, có thể đi vào trạng thái Long Nhân bất cứ lúc nào.

Cô ra hiệu nhóm binh sĩ đứng thành vòng tròn, cau mày nói:

Nguyệt Phi Nhan đi vào trong bóng tối mặc vào Khôi Giáp Chu Tước, khi xuất hiện lại khiến cho các công nhân trồng trọt nhìn đến trợn tròn mắt, đồng thời trên mặt lộ ra thần sắc kính nể, điều này cũng làm cho bọn họ càng thêm an lòng.

Cô quay đầu nhìn về phía Thái Khả Khả, lên tiếng:

- Rõ!

- Được được được.

Khuôn mặt của Nguyệt Phi Nhan đen lại, khiển trách:

Thái Khả Khả chỉ về phía chỗ sâu trong hang động, nói:

Hương Thái cảm thán lên tiếng.

- Vâng.

- Con dâu tương lai của ta thật là xinh đẹp.

- Cộp cộp -

Các công nhân trồng trọt khẩn trương đuổi theo, từng đôi mắt nhìn ngó xung quanh liên tục, rất sợ trong bóng tối có vật gì lao tới.

Nhóm binh sĩ đồng thanh đáp lại.

Thái Khả Khả cau mày liếc nhìn người phụ nữ, người này thật là được một tấc lại muốn tiến một thước.

- Hình như bên kia có tiếng nước.

- Vậy thì qua bên kia xem, mọi người đuổi theo.

Nguyệt Phi Nhan nhanh chóng ra quyết định.

- Hương Thái, ngươi đừng nói lung tung.

Nguyệt Phi Nhan hít một hơi thật sâu rồi tùy ý vung tay lên, hơi nóng cuồn cuộn phân tán ra xung quanh, ánh lửa chiếu rọi hơn phân nửa hang động đá vôi.

Đi tới một nơi xa lạ, vốn định kéo gần quan hệ, không ngờ lại đắc tội người khác.

Sắc mặt của Hương Thái cứng đờ.

Ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng nước thì phạm vi xung quanh rất an tĩnh, khu vực tối như mực ở rìa ánh lửa làm cho người ta sợ hãi.

- lỗ -

Không ít công nhân trồng trọt âm thầm nuốt nước miếng, lòng bàn tay và cơ thể đều xuất mồ hôi như mưa.

Nguyệt Phi Nhan nghĩ tới cái gì đó, lấy ra điện thoại di động ma huyễn, mở ra Lục Quang, có mấy điểm đỏ bắn ra.

- Đội trưởng Phi Nhan, hiện tại thế ‌ nào rồi?

Đây là tin nhắn mà Hạ Lạc gửi cho cô.

Nguyệt Phi Nhan thở phào một hơi, nơi đây có thể nhận được tin nhắn Lục Quang, chứng minh không phải ở một không gian khác.

- Cộc cộc cộc -

Cô vội vã gõ chữ hồi phục, trước tiên là báo bình an.

- Ta cũng không biết các ngươi ở đâu, làm sao cứu các ngươi đây?

Hạ Lạc nói với giọng điệu khổ não:

Nguyệt Phi Nhan nói với ‌ giọng điệu ngưng trọng.

- Hiện nay còn chưa biết, chúng ta đang đi xung quanh thăm dò.

- Biết là vật gì mang các ngươi đến đó không?

Hạ Lạc không ngừng đặt câu hỏi:

- Đội trưởng Phi Nhan, có nghe thấy không?

Giọng nói lo lắng của Hạ Lạc vang lên.

Nguyệt Phi Nhan lên tiếng:

- Còn ổn, bên ngoài thế nào rồi?

- Không có việc gì, bây giờ các ngươi đang ở đâu?

Hạ Lạc vội vàng hỏi.

- Dưới lòng đất, cụ thể ở đâu thì ta không biết.

Nguyệt Phi Nhan cười khổ một tiếng.

- Dưới lòng đất sao, có phát hiện gì không?

Sau mấy hơi thở, trò chuyện được kết nối thành công.

- Ong ong ong -

Nguyệt Phi Nhan ngại đánh chữ quá chậm, đổi thành gọi điện thoại cho Hạ Lạc.

Hạ Lạc vừa kinh ngạc vừa vui mừng hồi phục.

- Thật tốt quá, đội trưởng không có việc gì là tốt rồi.

Tin nhắn mới gửi đi không bao lâu thì đã nhận được hồi âm.

Nguyệt Phi Nhan trầm giọng nói:

- Ta cũng không biết, tìm được vật thần bí kia trước rồi nói sau.

- Được rồi, mọi người chú ý an toàn.

Hạ Lạc nhắc nhở.

- Đã biết, ta có Phú Năng Trân Châu mà, yên tâm ‌ đi.

Nguyệt Phi Nhan nhẹ nhàng đáp.

Hạ Lạc thở dài nói:

- Được rồi, gặp tình huống gì thì lập tức liên lạc với ta, nếu như không giải quyết được thì chỉ có thể nhờ bệ hạ qua đây.

Cô không biết cô gái tóc đỏ ở đâu, nếu muốn nhanh chóng tìm được cô ấy thì chỉ có thể để Mục Lương ra tay.

- Trước mắt thì không cần.

Nguyệt Phi Nhan vội vàng nói.

- Ngươi trở về an toàn vậy thì không cần gọi.

Hạ Lạc nghiêm túc nói.

Nguyệt Phi Nhan liếc nhìn Thái Khả Khả một cái, gật đầu nói:

- Ta biết rồi.

Cô cúp trò chuyện, thu hồi điện thoại di động ma huyễn rồi nhìn về phía đám người sau lưng.

- Thế nào rồi?

Thái Khả Khả hỏi.

Nguyệt Phi Nhan hít sâu một hơi, nói:

- Bên ngoài không sao, nhưng mà bọn họ không tìm được chỗ của chúng ta, hiện tại chỉ có thể dựa vào chính mình.

- Được rồi.

Thái Khả Khả tiếc nuối gật đầu.

- Rào rào -

Ở chỗ sâu trong hang động đá vôi bị ánh lửa chiếu rọi, có thể nhìn thấy trên vách đá có nước nhỏ giọt xuống.

Nguyệt Phi Nhan tiến lên kiểm tra, nước trên vách đá chảy xuống là màu đen, tản ra mùi tanh tưởi nhàn nhạt.

- Thật là thối.

Hương Thái chán ghét lùi lại một bước.

Nguyệt Phi Nhan vươn tay sờ nước màu đen, dính nhớp rất là buồn nôn.

- Đây là thứ gì?

Thái Khả Khả tò mò ‌ hỏi.

- Không biết.

Nguyệt Phi Nhan lắc lắc tay, ném bỏ chất lỏng màu đen xuống.

- Cộp cộp cộp -

Xa xa truyền đến âm thanh kỳ quái, giống như là có vũ khí sắc bén cào qua vách đá cứng rắn.

Thái Khả Khả cau mày lên tiếng:

- Đây là âm thanh gì?

Nguyệt Phi Nhan quay đầu nhìn lại, lấy ra một viên Phú Năng Trân Châu dùng, ánh sáng nhanh chóng tụ đến, ngay sau đó ánh sáng chói mắt bao phủ toàn bộ hang động, hoàn toàn chiếu rọi ra phía xa.

Trên vách đá lồi lõm có từng sinh vật màu đen đang bò lổm ngổm ở trên đó, thoạt nhìn giống như một đám thằn lằn màu đen, trên người còn có dịch nhầy màu đen đang chảy xuống.

- A. . A. . A. . -

Các công nhân trồng trọt thét chói tai, trường hợp lập tức trở nên náo loạn.

- Không được kêu, không ai được chạy ra khỏi hàng ngũ!

Thái Khả Khả nghiêm túc hô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận