Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 877: Rồng Biển! Hải Vương Chi Thế



Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Năm mét à, vậy đó là trứng của Man Thú Hoang Cổ.

- Ừ.

Hổ Tây nói một cách khẳng định.

Trong một lần gấp rút lên đường, nàng đã đi lạc vào sào huyệt của Man Thú Hoang Cổ, bên trong có vài quả lớn rất trứng.

Nó thật sự rất lớn, với thực lực của nàng thì không cách nào thi triển năng lực để mang trứng rời đi được.

- Hồ Tiên, đây là loại trứng gì vậy?

Mục Lương nhìn về phía cô gái đuôi hồ ly.

Mễ Nặc nắm tay của cô gái đuôi hồ ly, hồn nhiên nói:

- Chị Hồ Tiên, mau nói cho chúng ta biết đi.

Khóe miệng của Hồ Tiên cong lên, nàng mỉm cười nói:

- Đây là trứng của Hung Thú Biển, đến từ thành Bắc Hải.

- Trứng của Hung Thú Biển?

Tất cả mọi người đều kinh ngạc không thôi, ánh mắt lại rơi xuống quả trứng màu xanh nước biển.

Hồ Tiên gật đầu, quyến rũ nói:

- Đúng vậy, chính miệng người giao dịch đã nói như thế.

- Người giao dịch là ai?

Mục Lương trầm giọng hỏi.

Hồ Tiên lắc đầu nói:

- Là một cô gái rất xinh đẹp, đối phương rất cẩn thận.

Mục Lương nhướng mày, khó hiểu hỏi:

- Tại sao trứng của Hung Thú Biển lại xuất hiện ở đây?

- Cái này thì ta không rõ lắm.

Hồ Tiên nhún vai.

Hổ Tây nghiêng đầu thanh thúy nói:

- Vùng Nước Mặn cách nơi này rất xa, cho dù bay thì cũng phải mất tám, chín ngày.

- Phân phó người đi điều tra một chút.

Mục Lương nhẹ giọng dặn dò.

- Vâng.

Hổ Tây nghiêm túc gật đầu.

Hiện tại phương diện tình báo sẽ do nàng phụ trách.

Mục Lương cầm quả trứng lên, đặt ở lòng bàn tay rồi cẩn thận quan sát.

- Hệ thống, thuần hóa.

Hắn âm thầm ra lệnh.

- Keng! Thuần hóa thất bại.

Âm thanh nhắc nhở quen thuộc của hệ thống vang lên, nhưng mà lần này lại là nhắc nhở thuần hóa thất bại.

Mục Lương cau mày, chẳng lẽ phải chờ trứng nở ra rồi mới có thể thuần hóa?

Hoặc là….. Đây là một quả trứng chết?

Mục Lương giơ tay lên, phóng thích năng lực ‘Sáng Lấp Lánh’, ánh sáng chói lọi khiến cả thư phòng sáng bừng như ban ngày.

- Nha...

Chúng nữ duyên dáng kêu to, giơ tay che mắt lại.

Mục Lương đặt tay lên vỏ trứng, ánh sáng khiến lớp vỏ trở nên trong suốt, có thể nhìn thấy tình huống bên trong.

Xuyên thấu qua vỏ trứng, Mục Lương có thể nhìn thấy bên trong có một sinh linh đang cuộn tròn, chỉ có thể nhìn thấy dáng vẻ đại khái, thoạt nhìn là một sinh linh có vảy.

- Còn sống.

Mục Lương nhẹ giọng lẩm bẩm.

Sinh linh trong trứng vẫn còn động đậy, có điều bị vỏ trứng hạn chế nên biên độ nhúc nhích rất nhỏ.

Nguyệt Phi Nhan, Hi Bối Kỳ và những người khác kinh ngạc thốt lên:

- A! Có thể nhìn thấy tình huống bên trong rồi!

Chúng nữ thả tay che mắt xuống, thích ứng ánh sáng chói mắt, ai nấy đều nhìn về quả trứng bị chiếu thành trong suốt.

Sinh linh bên trong trứng đang động đậy, có thể mơ hồ nhìn thấy vảy trên cơ thể của nó.

- Xem ra vẫn còn sống.

Ngải Lỵ Na chớp chớp đôi mắt màu hồng, nàng tiến sát lại gần, muốn nhìn rõ dáng vẻ của sinh linh trong trứng.

- Mấy ngày nữa sẽ phá xác.

Năm ngón tay của Mục Lương khép lại, ánh sáng chói mắt biến mất.

Thoạt nhìn thì sinh linh trong trứng đã phát triển đầy đủ, dịch trứng cung cấp chất dinh dưỡng đã không còn lại bao nhiêu.

- Chẳng lẽ cứ để nó như vậy thôi sao?

Mễ Nặc nhẹ nhàng chọc vào trứng Hung Thú Biển.

Răng rắc.....

Theo một tiếng giòn vang, vỏ trứng màu xanh nước biển đột nhiên nứt ra.

- A! Trứng nứt rồi!

Đôi mắt màu xanh lam của Mễ Nặc trừng lớn, nàng kinh ngạc thốt lên.

Răng rắc...

Sau khi quả trứng nứt một đường, kế tiếp giống như một phản ứng dây chuyền, toàn bộ quả trứng đều phát ra tiếng nổ vang.

Các vết nứt lan tràn dọc theo đường vân trên bề mặt vỏ trứng, sau đó toàn bộ quả trứng bị vỡ thành nhiều mảnh, lộ ra sinh linh bên trong.

- Mục Lương, ta không có cố ý!

Mễ Nặc cắn môi dưới xin lỗi.

- Không có việc gì, nó vẫn còn sống.

Mục Lương vội vàng trấn an.

Ở trên bàn làm việc, Hung Thú Biển dài nửa mét nằm trong lớp vỏ vỡ nát, đôi mắt tròn trịa nhìn Mục Lương và những người khác.

Đây là một con Hung Thú Biển có màu xanh dương, cổ của nó rất dài, chiếm một nửa cơ thể, còn có một đôi cánh ngắn và nhỏ.

Nói cho chính xác hơn thì đôi cánh trông giống như là vây cá, nửa trong suốt và mọc ở trên lưng.

Cả người nó đầy vảy nhỏ, thoạt nhìn không có lộng lẫy, tứ chi ngắn nhỏ, tại phần đuôi có ba cây móng vuốt.

- Có cánh, có đuôi, đây thật sự là Hung Thú Biển sao?

Nguyệt Phi Nhan hỏi, mặt mũi tràn đầy hồ nghi.

- Nhưng nhìn rất đáng yêu.

Hi Bối Kỳ tiến lên trước, giơ tay tới gần đầu của Hung Thú Biển.

- Cẩn thận một chút.

Nguyệt Phi Nhan vỗ vào bàn tay của cô gái Ma Cà Rồng, nghiêm túc nói:

- Chúng ta không biết nó là loại Hung Thú Biển nào, lỡ như có độc thì làm sao bây giờ?

- Vậy để cho Phi Nhi sờ nó một cái, nàng ấy không sợ độc.

Hi Bối Kỳ bĩu môi nói.

Cô gái tóc hai chùm là bách độc bất xâm, tự nhiên không cần lo nghĩ về phương diện này.

- Tốt.

Vưu Phi Nhi vừa định bước tới, nhưng lại bị Mục Lương ngăn lại.

- Để ta đi.

Mục Lương đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên đầu của Hung Thú Biển.

Hung Thú Biển không có phản kháng, tùy ý hắn vuốt ve đầu của nó.

Xúc cảm lạnh buốt, giống như là đang sờ vào một miếng thép ở nhiệt độ thấp.

- Úm úm….

Hung Thú Biển thoải mái kêu vài tiếng.

- Thật là một tiếng kêu kỳ lạ.

Trong mắt của Hồ Tiên lộ vẻ kinh ngạc, đây là lần đầu tiên nàng nghe được tiếng kêu như vậy.

- Keng! Phát hiện Rồng Biển cấp 3, có thuần hóa hay không?

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên trong đầu của Mục Lương.

Mục Lương sửng sốt một chút, Rồng Biển cấp 3?

- Thuần dưỡng.

Hắn âm thầm mặc niệm một câu.

- Keng! Đang tiến hành thuần dưỡng...

- Keng! Tiêu hao mười điểm thuần dưỡng, thành công thuần dưỡng Rồng Biển cấp 3.

Cơ thể của Rồng Biển lập tức tỏa ra ánh sáng xanh nhạt, đại biểu cho việc đang thuần hóa.

- Keng! Có muốn kế thừa thiên phú của Rồng Biển: Hải Vương Chi Thế?

Hải Vương Chi Thế?

Đôi mắt đen của Mục Lương lóe sáng, tên của năng lực mới có chút hầm hố.

- Keng! Hải Vương Chi Thế đang được cải tiến... Đang điều chỉnh... Hoàn tất truyền thừa.

……..

Nguyệt Phi Nhan nhìn Rồng Biển phát sáng, kinh ngạc thốt lên:

- Tại sao nó lại phát sáng rồi?

Trong mắt của Nguyệt Thấm Lan thoáng qua vẻ suy tư, quay đầu hỏi:

- Mục Lương, ngươi thuần hóa nó rồi à?

Cô nhớ kỹ mỗi lần Mục Lương thuần hóa hung thú thì bọn chúng đều sẽ phát sáng.

- Ừ, nó gọi là Rồng Biển, đích thật là Hung Thú Biển.

Mục Lương bình tĩnh đáp.

- Rồng Biển à, ta chưa từng nghe thấy cái tên này.

Hi Bối Kỳ nhỏ giọng thầm thì một câu.

Hổ Tây hồn nhiên nói:

- Hung Thú Biển có rất nhiều chủng loại, nhưng chỉ có người ở vùng biển mới có thể nhận biết bọn chúng. Lục địa rộng lớn, Vùng Nước Mặn càng lớn hơn nữa, Hung Thú Biển có chủng loại và số lượng khổng lồ. Người sống ở trên đất liền có khi cả đời chưa bao giờ đặt chân đến biển, như vậy thì làm sao có thể nhận biết Hung Thú Biển.

- Vậy ngươi có nghe nói về Rồng Biển sao?

Hồ Tiên nhìn về phía cô gái tóc màu quýt.

Hổ Tây lắc đầu, nghiêm túc nói:

- Ta chưa từng nghe qua, nhưng ta có thể đi hỏi thăm một chút.

- Ừ, ý kiến không tồi.

Mục Lương chậm rãi gật đầu.

Dựa vào năng lực mới nhận được, Rồng Biển có thể không phải là một loại Hung Thú Biển đơn giản.

Hải Vương Chi Thế, chỉ mới nhìn cái tên thôi là đã khiến người ta cảm thấy không đơn giản rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận