Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2259: Nói Cho Ta Biết Hư Quỷ Đang Ở Hướng Nào?



Ánh mắt của Ly Nguyệt lóe lên, khó hiểu hỏi:

- Mục Lương, ngươi đoán Hi Đức Vưu Kỳ tới vương quốc Huyền Vũ là vì chuyện gì?

- Không biết, chờ lão tới sẽ biết thôi, chúng ta không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy đâu.

Mục Lương vỗ tay của cô gái tóc trắng.

Hi Đức Vưu Kỳ tới vương quốc Huyền Vũ đơn giản chỉ có hai mục đích, một là tìm kiếm trợ giúp, hai là vì lợi ích, nếu không lão lặn lội đường xá xa xôi tới đây chỉ để du lịch à?

- Ừ!

Ngón tay út của Ly Nguyệt nhẹ nhàng câu lấy ngón trỏ của Mục Lương.

Đôi mắt đen nhánh của anh lấp lóe, hưởng thụ sự yên tĩnh trong lúc này.

Ly Nguyệt mím môi hồng, nhẹ giọng hỏi:

- Mục Lương, ngươi dự định lúc nào kết hôn vậy?

Mục Lương sửng sốt, hỏi:

- Tại sao đột nhiên ngươi lại hỏi chuyện này?

- Ta bỗng dưng tò mò một chút thôi.

Cô có chút chột dạ mà nhìn khắp nơi.

Mục Lương nghiêm mặt nói:

- Khi nào vương quốc Huyền Vũ hoàn toàn lớn mạnh, quốc thái dân an thì ta mới suy xét tới chuyện này.

- Ừ, ta hiểu được.

Đôi mắt đẹp của Ly Nguyệt hơi trợn to.

- Ngươi muốn gả cho ta sao?

Khóe môi của Mục Lương hơi cong lên.

- A...

Khuôn mặt xinh đẹp của Ly Nguyệt chợt đỏ bừng, vẻ mặt ngẩn ngơ, cô không ngờ Mục Lương sẽ hỏi vấn đề này.

- Ha ha ha, bị lời của ta dọa rồi à?

Mục Lương cười vang nói.

- Làm gì có chuyện đó chứ!

Ly Nguyệt gắt giọng.

Anh bình thản nói:

- Bây giờ vương quốc Huyền Vũ còn chưa đủ mạnh, Hư Quỷ là một mối nguy hiểm lớn, phải nghĩ biện pháp giải quyết hết bọn chúng mới được.

Ly Nguyệt tựa vào ngực anh, nhẹ giọng nói:

- Mục Lương, đây không phải là vấn đề của riêng ai, đây là vấn đề của toàn bộ loài người.

- Ừm, ngươi nói rất đúng.

Mục Lương gật đầu nhận đồng.

- Muốn đối phó Hư Quỷ thì những vương quốc khác cũng cần phải xuất lực mới được.

Ly Nguyệt ngẩng đầu nhìn chăm chú vào đôi mắt đen của Mục Lương.

- Đương nhiên, bọn hắn không có cách nào bình chân như vại được.

Đáy mắt của Mục Lương lóe lên một tia sáng.

Mặc dù Vương quốc Huyền Vũ ở bên trong kênh Sương Mù nhưng lại không phải là thần giữ cửa cho đại lục mới, giống như những gì mà cô gái tóc trắng nói, đối kháng Hư Quỷ là vấn đề của toàn bộ loài người.

Ly Nguyệt lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của Mục Lương, cảm thấy rất an toàn.

- Cộp cộp cộp ~~~

Lỗ tai của cô gái tóc trắng khẽ giật, nàng nghe thấy tiếng bước chân ở ngoài thư phòng nên vội vã ngồi dậy.

- Cộc cộc cộc~

Ngay sau đó, cửa thư phòng bị gõ vang, giọng nói tiểu hầu gái truyền vào thư phòng.

- Bệ hạ, Cầm Vũ đại nhân truyền tin tức trở về.

Giọng nói của Ba Phù vang lên.

- Vào đi.

Mục Lương lên tiếng.

- Cọt kẹt ~~~

Ba Phù đẩy cửa mà vào, bước nhanh tới trước mặt anh.

- Nói đi.

Mục Lương trầm giọng nói.

Ba Phù thanh thúy báo cáo:

- Bệ hạ, Cầm Vũ đại nhân đã tìm được vị trí của dãy núi Thập Dặm, hiện tại đang cho phi thuyền bay tới đó, dự tính ngày mai sẽ đến nơi.

Mục Lương nghiêm túc nói:

- Ừm, nhắc nhở cô ấy chú ý an toàn, có thể bảo Tân Tây ra tay, mục đích là tiêu diệt toàn bộ Hư Quỷ.

- Vâng.

Ba Phù gật đầu thật mạnh, vội vã rời đi thư phòng trở về truyền lời.

……….

Dãy Núi Thập Dặm nằm trong khu vực thuộc đất liền vương quốc Hải Đinh, là do hai mươi ba tòa núi lớn với kích cỡ khác nhau hợp thành, kéo dài mười mấy chục ngàn mét.

Lúc này có hai chiếc phi thuyền vận chuyển khổng lồ đang lơ lửng phía trên bầu trời Dãy Núi Thập Dặm .

Ở đầu thuyền của một chiếc phi thuyền đầu tiên, nhóm của Cầm Vũ tụ tập cùng một chỗ và nhìn chằm chằm vào sơn mạch phía dưới, thương lượng làm cách nào để tìm được Hư Quỷ ẩn núp bên trong.

Hổ Tây ghé vào hàng rào rồi nhìn xuống quần sơn xanh biếc dồi dào bên dưới, nói:

- Dãy Núi Thập Dặm này lớn như vậy, chúng ta muốn tìm thế nào đây?

Ti Toa Lệ chớp mắt, nói:

- Đúng vậy, chẳng lẽ phải tìm từng ngọn núi một sao?

- Đây cũng là một biện pháp.

Tân Tây bình tĩnh gật đầu.

Cầm Vũ lắc đầu nói:

- Như vậy quá phí nhân lực và thời gian, hơn nữa còn chưa nhất định tìm được Hư Quỷ.

- Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?

Hổ Tây quay đầu hỏi.

-... Ta cũng không biết.

Cầm Vũ mím môi đáp.

Đôi mắt màu quýt của Hổ Tây sáng lên, đề nghị:

- Hay chúng ta nã đại pháo vào núi đi, chắc có thể bức Hư Quỷ ra ngoài.

- Ngươi bị ngốc à, như vậy sẽ gây ra hỏa hoạn, cả dãy núi sẽ bị cháy rụi!

Ti Toa Lệ lập tức phản bác.

- Ồ, vậy là cách này không được rồi...

Hổ Tây bĩu môi, lại hỏi:

- Vậy để chị Cầm Vũ tạo ra mưa sấm sét thì sao?

-...Cả hai đều có hiệu quả như nhau thôi.

Ti Toa Lệ giơ tay đỡ trán.

- Ồ, thế coi như ta chưa nói gì cả.

Hổ Tây lại bĩu môi lần nữa.

Ti Toa Lệ duỗi người, lạnh nhạt nói:

- Nếu vậy thì chỉ có thể xuống phía dưới tìm thôi.

- Nơi đây rộng lớn như vậy, có tìm một tháng cũng chưa chắc có thể tìm được.

Hổ Tây thở dài, rồi mím môi nghĩ ngợi hồi lâu nhưng vẫn không có kết quả, buột miệng cảm thán:

- Nếu chúng ta nắm giữ loại linh khí nào có thể tìm kiếm khí tức của Hư Quỷ thì tốt quá rồi.

- Có loại linh khí này.

Tân Tây nhàn nhạt nói.

Cầm Vũ lạnh nhạt ra lệnh:

- Khởi động trạng thái ẩn hình.

- Rõ!

Các thuyền viên lên tiếng.

Không bao lâu, hai chiếc phi thuyền tiến vào trạng thái ẩn hình, nhóm của Cầm Vũ cưỡi Ong Thợ đáp xuống một chỗ trong núi lớn.

- Hiện tại nên đi hướng nào đây?

Hổ Tây đặt hai chân xuống mặt đất rồi hỏi.

- Ta xem một chút...

Cầm Vũ ngắm nhìn bốn phía, khắp nơi là cành khô lá rụng, cảnh tượng giống như chưa bao giờ có người đến đây.

Ti Toa Lệ nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên hỏi:

- Có muốn thử vận may một chút không?

- Ý ngươi là gì?

Tân Tây nghe vậy trong mắt lộ vẻ kinh ngạc.

Ti Toa Lệ lấy ra một bình lưu ly từ trong ma cụ không gian chứa đựng, trong bình có mấy viên trân châu màu trà sữa, quơ quơ cái bình trong tay, thanh thúy nói:

- Ta có Phú Năng Trân Châu May Mắn Che Chở!

Hổ Tây nghe được lời này, đôi mắt của cô lập tức sáng lên, tức giận nói:

- Thật là, có thứ tốt này mà không chịu lấy ra sớm hơn!

Tân Tây dấu hỏi đầy đầu, không hiểu tại sao cô gái tóc màu quýt lại kích động như vậy.

- Vậy thử xem sao.

Cầm Vũ đã hiểu ý đồ của Ti Toa Lệ, gật đầu đồng ý.

- Để ta!

Hổ Tây tiếp nhận bình lưu ly trong tay Ti Toa Lệ, đổ ra một viên Phú Năng Trân Châu ở lòng bàn tay.

Cầm Vũ nghiêm mặt hỏi:

- Ngươi nghĩ kĩ nên dùng thế nào rồi sao?

- Đương nhiên, dùng cành cây là được rồi.

Hổ Tây thuận tay bẻ một nhánh cây trụi lá ở gần đó, bề dày to bằng ngón cái người trưởng thành.

Cô đặt nhánh cây vuông góc với mặt đất, sau đó buông tay để cho nó bảo trì trạng thái đứng yên.

Tân Tây nghi ngờ nhìn một màn này, con bé tính làm gì?

Hổ Tây nuốt một viên Phú Năng Trân Châu, miệng lẩm bẩm:

- Nói cho ta biết Hư Quỷ đang ở hướng nào, nói cho ta biết Hư Quỷ đang ở hướng nào?

Cô gái tóc màu quýt lẩm bẩm liên tục như đang khẩn cầu cái gì đó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận