Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 469: Á Ân, Chấp Sự Trung Cấp

Khi anh nghe đến Huyết Độc, trong con ngươi màu đen chỉ còn lại sát ý.
- Không chỉ có như vậy, bọn họ còn bắt chúng ta và hung thú biến thành Huyết Nô cao cấp.
Trong đôi mắt màu trắng bạc của Ly Nguyệt cũng tràn đầy sát ý.
- Huyết Nô?
Mục Lương nghi hoặc lên tiếng hỏi.
Ly Nguyệt chậm rãi nói:
- Là nô lệ cung cấp màu cho Ma Cà Rồng uống.
- Thật là đáng chết.
Sắc mặt của Mục Lương càng lạnh hơn.
Vốn chỉ là một chuyện ẩu đả nhỏ nhoi, đối phương lại muốn hạ độc xuống cả thành Huyền Vũ, muốn độc chết toàn dân của một tòa thành, cách làm ác độc này, khiến anh cảm thấy phẫn nộ.
- Mục Lương, làm sao bây giờ?
Ly Nguyệt trầm tĩnh hỏi.
- Làm như thế nào?
Ánh mắt của anh trở nên lạnh lùng, gằn từng chữ:
- Đương nhiên là diệt bọn họ.
- Tán thành.
Trong đầu Ly Nguyệt hiện lên từng cảnh tượng.
Tất cả đều là những gì mà cô đã thấy ở trong lâu đài, những Huyết Nô bị giam này, từng người một đều gầy như que củi.
- Đi chuẩn bị đi, ta sẽ để bọn Tiểu Thải phối hợp với các ngươi.
Mục Lương lãnh đạm nói.
- Vâng.
Ly Nguyệt nghiêm túc đáp.
Cô xoay người rời khỏi, muốn đi tìm Ngải Lỵ Na, Ngôn Băng, quyết định kế hoạch ám sát vào đêm nay, sớm thanh trừ mối họa.
Người dám gây bất lợi cho thành Huyền Vũ, vậy chỉ có thể diệt trừ.
- Vốn còn muốn hòa khí sinh tài... Không nghĩ tới.
Mục Lương an tĩnh ngồi một hồi, lắc đầu, tiếp tục cầm tinh thạch lên nghiên cứu.
Đêm đến, trên Phố Buôn Bán.
Á Ân ôm chặt bọc da thú đã trộm được lúc sáng ở Phố Buôn Bán vào lòng.
Hắn lấm le lấm lét quan sát bốn phía, cuối cùng chú ý đến cửa lớn của Úng Thành, cẩn thận cất bước tới gần.
- Dừng bước.
Ở cửa chính của Úng Thành, hộ vệ cản Á Ân lại.
- Không thể đi vào sao?
Á Ân cười hỏi.
- Có thẻ căn cước không?
Hộ vệ nhàn nhạt hỏi.
Á Ân sửng sốt một chút, nhỏ giọng thầm thì:
- ăn cước là cái gì?
- Không có thẻ căn cước không thể vào ngoại thành.
Trên mặt hộ vệ càng thêm nghiêm túc.
- Ngạch, được.
Á Ân nhếch mép một cái, ôm chặt bọc da thú đi ra ngoài.
Hắn ở lại trước một cửa hàng, trong lòng phiền muộn.
Không vào bên trong được, làm sao hoàn thành nhiệm vụ mà trưởng lão Gia Áo giao đây.
Á Ân là Chấp sự sơ cấp của gia tộc Sát Huyết, cao thủ cấp 4, là thuộc hạ của Gia Áo, cùng thuộc về nhất mạch.
Lần này, hắn tới thành Huyền Vũ, vì hoàn thành nhiệm vụ do trưởng lão Gia Áo giao phó.
Cần hắn mang đồ ở trong bọc da thú đưa vào nội thành Huyền Vũ, sau đó sẽ dùng lửa đốt cháy.
Hắn cố nén lòng hiếu kỳ, không mở bọc da thú ra để kiểm tra.
Á Ân đi hai vòng ở Phố Buôn Bán, cuối cùng phát hiện chỉ khi đi qua Úng Thành hoặc không trung, mới có thể đi vào nội thành Huyền Vũ được.
- Chờ một chút là được.
Hắn tìm một góc tối không người ngồi xổm xuống, chuẩn bị đến đêm khuya, lại lặng yên không một tiếng động bay qua tường thành của Úng Thành.
Thời gian chậm rãi trôi qua, ba giờ sau.
Phố Buôn Bán dần trở nên vắng vẻ, chỉ còn Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng ở lối vào của cửa hàng vẫn đang phát quang chiếu sáng.
Á Ân đứng lên khỏi trong góc, nhìn quanh toàn bộ Phố Buôn Bán, không có ai khác.
Đạp đạp đạp !
Hắn đi ra khỏi trong bóng tối, quan sát hơn mười phút, sau đó mới chắc chắn được, Phố Buôn Bán thật sự không còn ai.
- Nhanh chóng làm xong rồi về nhà.
Đôi mắt trắng xám của Á Ân trở nên đỏ như máu, phía sau dải ra một đôi cánh dơi.
Hắn vỗ cánh, bay lên trời, rất nhanh vượt qua độ cao của tường thành Úng Thành, bay về phía ngoại thành Huyền Vũ.
- Ai nha, nếu muốn đi ngoại thành mà nói, đường này không được nha.
Âm thanh yêu mị vang lên.
Hồ Tiên đứng ở trên tường thành, ngẩng đầu nhìn Á Ân vừa bay qua đỉnh đầu.
- Có người!
Á Ân biến sắc, vội vàng muốn quay đầu rời khỏi.
- Tới rồi cũng đừng nghĩ đi, xuống đây đi.
Hồ Tiên lạnh rên một tiếng, trong miệng phát ra âm thanh đặc biệt.
Động tác bay của Á Ân cứng đờ, cúi đầu liếc nhìn Hồ Tiên, sau đó hai con mắt màu đỏ ngòm trở nên vô thần dại ra.
Cô ngáp một cái, lười biếng nói:
- Xuống đây đi.
- Được.
Á Ân nhạt nhẽo đáp, đập cánh giảm độ cao, hạ vào trên tường thành.
Hồ Tiên để ý đến thứ ở trong ngực hắn, hiếu kỳ hỏi:
- Trong lòng ôm cái gì đó?
- Ta cũng không biết, đây là trưởng lão Gia Áo giao cho ta.
Á Ân không chút tình cảm nào, tựa như mất đi thất tình lục dục.
- Muốn ngươi làm chuyện gì?
Hồ Tiên khoanh hai tay trước người, con ngươi màu đỏ rực lóe sáng, khống chế được thần trí của Á Ân.
- Trưởng lão muốn ta mang vào trung tâm thành Huyền Vũ, sau đó đốt.
Á Ân thành thật trả lời.
- Thú vị đấy...
Hồ Tiên đưa tay lấy đi túi da thú Á Ân đang ôm, cởi ra kiểm tra đồ ở bên trong.
Trong túi da thú, chứa một vật rắn màu đỏ sậm to bằng đầu người.
Hồ Tiên nhăn lại mũi thon, ngửi thấy nồng nặc mùi máu tươi.
- Không biết, lấy về cho Mục Lương đã!
Cô cau mày nói thầm một câu, một lần nữa gói túi da thú lại.
Hồ Tiên xoay người xuống tường thành, đồng thời hạ lệnh cho Á Ân, bảo hắn đi theo xuống dưới tường thành.
Cô giao mấy thứ này cho hộ vệ, rồi dẫn theo Á Ân cùng đi tới Khu vực Trung ương.
Hai mươi phút sau.
Mục Lương ở trong thư phòng cầm bọc da thú.
Bên trong thư phòng, Nguyệt Thấm Lan đã tới.
- Thành Chủ Đại Nhân...
Hộ vệ đứng ở bên cạnh Hồ Tiên nói.
- Đây chính là Huyết Độc.
Mục Lương nghiêm túc nói.
Anh tự tay ngưng kết ra một thanh đao Lưu Ly, cắt một khối Huyết Độc to bằng móng tay.
Lòng bàn tay phát ra lửa, đốt miếng Huyết Độc nhỏ màu đỏ sậm.
Bị lửa thiêu cháy, đạm khói đặc màu đỏ bay lên, tràn ngập toàn bộ thư phòng.
Nguyệt Thấm Lan vội vã đưa tay bịt miệng mũi lại, tránh để hút vào khói độc.
Mục Lương biểu cảm bình tĩnh, hít một hơi khói độc vào thân thể, cảm thấy xoang mũi hơi tê dại, huyết dịch hơi động một cái. Sau đó, điểm khác thường rất nhanh bị thân thể đẩy ra ngoài.
Lấy tình trạng thân thể hiện tại của anh, Huyết Độc đối với hắn là vô dụng.
Ông !
Ở phía sau hoa viên, Trà Thụ Tinh Thần phát ra tiếng ông vang dội.
Sau một khắc, khói đặc trong thư phòng bị tiến hóa, không khí lần nữa trở lại tươi mát.
- Độc dược khiến huyết dịch sôi trào.
Mục Lương lạnh lùng nói.
Một khối nhỏ bằng móng tay, sau khi đốt có thể tràn ngập toàn bộ thư phòng.
Giả sử miếng Huyết Độc to bằng chậu rửa mặt bị đốt, vậy số độc kia sẽ bao phủ toàn bộ thành Huyền Vũ.
- Cần ta gọi Vưu Phi Nhi tới không?
Thần sắc của Nguyệt Thấm Lan cũng trở nên thận trọng.
Cô đã nghe Mục Lương kể về chuyện của gia tộc Sát Huyết, cũng biết Huyết Độc là thứ gì.
Thứ có thể độc chết người của cả một thành, không thể xem nhẹ được.
- Không cần, đã muộn như thế rồi, ngày mai để cho cô ấy nghiên cứu cũng được!
Mục Lương chậm rãi lắc đầu.
Vưu Phỉ sở hữu năng lực Bách Độc Bất Xâm, giao Huyết Độc cho cô ấy nghiên cứu, đúng là không gì thích hợp bằng.
E rằng, có thể dùng để làm nguyên liệu cho bí dược.
- Được.
Nguyệt Thấm Lan ôn nhu trả lời một câu.
Cô nhìn về phía ngoài cửa sổ của phòng làm việc, lạnh lùng nói:
- Nhóm Ly Nguyệt cũng sắp bắt đầu hành động rồi.
- Thời gian này, không chênh lệch lắm.
Mục Lương bưng trà nóng lên nhấp một ngụm.
Muộn vậy rồi anh còn chưa ngủ, là vì chờ tin tức của nhóm Ly Nguyệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận