Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2533: Cắt Tiền Trợ Cấp

Hi Bối Kỳ nhún vai, ngây thơ nói:

- Vậy thì ta không có biện pháp, đây là quy định của Mục Lương, không thể tùy tiện đưa máu cho các ngươi, đừng nghĩ tới việc không làm mà hưởng, cái này không tốt đâu.

- ... Được rồi, được rồi, ngươi câm miệng đi.

Trên trán Áo Lợi Tư nổi gân xanh, cố nén cơn xúc động muốn hành hung cô gái Ma Cà Rồng một trận.

- Không nghe thì thôi, hứ ~~~

Hi Bối Kỳ liếc xéo đối phương, thanh thúy hỏi:

- Những tộc nhân khác đều có công việc sao?

- Một bộ phận có rồi.

Áo Lợi Ba trầm giọng đáp.

- Cộp cộp cộp ~~~

Tuyết Diệp mới từ trên lầu xuống nghe vậy chợt dừng bước, cả người lập tức cứng đờ ngay tại chỗ.

Áo Lợi Tư quay đầu nhìn lại, trong lòng tức giận, nói:

- Nàng ta có rồi.

- Làm sao ngươi biết?

Tuyết Diệp khiếp sợ thốt lên, cảm thấy toàn thân không tốt.

Nàng đang xuống lầu chuẩn bị đi đến chỗ làm, không ngờ lại đụng phải đám người Áo Lợi Tư, còn bị bọn họ biết chuyện mình đã có việc làm.

Áo Lợi Tư nói không chút để ý:

- Ngày đầu tiên ngươi đi làm thì chúng ta đã biết rồi.

Tuyết Diệp run rẩy hỏi:

- Sau đó các ngươi vẫn giả vờ như không biết?

- Ta mới biết nha.

Hi Bối Kỳ vội vàng giải thích.

Áo Lợi Ba trầm giọng nói:

- Là do ngươi che giấu không tốt, đừng trách người khác.

Áo Lợi Tư gật gù nói:

- Đúng thế, đã vậy ngươi còn đi chụp ảnh quảng cáo quần áo, muốn không biết cũng rất khó.

- ...

Sắc mặt của Tuyết Diệp lúc xanh lúc đỏ, cô quên mất áp phích mình chụp quảng cáo trang phục mới đã được dán ra ngoài, xuất hiện ở trong báo và cửa hàng Vải Và Trang Phục.

Áo Lợi Tư bĩu môi nói:

- Nếu muốn người khác không biết thì tốt nhất là đừng làm.

Hi Bối Kỳ chống nạnh, tức giận nói:

- Ngươi câm miệng đi, người không có công việc thì có mặt mũi gì dạy bảo người khác chứ?

- ...

Áo Lợi Tư há miệng, đen mặt không phản bác được.

- Ngươi muốn uống máu thú mà còn không lấy ra được một đồng Huyền Vũ nha.

Trong mắt Hi Bối Kỳ lộ ra thần sắc xem thường.

Cô vỗ vai Tuyết Diệp, khen ngợi:

- Người ta dựa vào năng lực của mình để kiếm đồng Huyền Vũ, muốn mua cái gì thì mua cái đó, ngươi có tư cách gì nói ra nói vào hả?

Áo Lợi Tư giải thích:

- Ta là Ma Cà Rồng thuần chủng cao quý, nếu đi làm việc thì sẽ rất mất mặt.

Hi Bối Kỳ trợn trắng mắt nói:

- Phải phải phải, ngươi là Ma Cà Rồng thuần chủng cao quý, nhưng ngay cả tiền mua máu thú cũng không lấy ra được, việc này nghe có vẻ còn mất mặt hơn nha.

Sắc mặt của Áo Lợi Tư càng đen hơn, hắn há miệng muốn phản bác nhưng lại không biết nói cái gì cho phải.

Tuyết Diệp giống như có được chủ kiến, ngạo nghễ nói:

- Đúng vậy, ngươi không có công việc, làm gì còn muốn lên mặt nói ta chứ?

Trong lòng cô có chút hảo cảm với Hi Bối Kỳ, đồng thời là xuất phát từ sự yêu thích công việc người mẫu này, cô không cảm thấy công việc bây giờ là chuyện mất mặt.

Đôi mắt của Áo Lợi Tư trợn to, á khẩu lần nữa không trả lời được.

Hi Bối Kỳ híp mắt lại, uy hiếp nói:

- Lần sau ngươi còn dám nói như thế nữa thì coi chừng ta rút lưỡi của ngươi!

Áo Lợi Tư tức giận, muốn mở miệng mắng thì lại bị ánh mắt của cha mình ngăn lại.

Áo Lợi Ba trầm giọng ngắt lời:

- Được rồi, mọi người đừng ồn ào nữa, có công việc không phải là việc mất mặt, Áo Lợi Tư cũng nên đi tìm việc làm rồi.

- Cha!

Áo Lợi Tư sốt ruột hô một tiếng.

- Câm miệng!

Áo Lợi Ba mắt lạnh nói.

- Vâng.

Khóe mắt của Áo Lợi Tư co giật, vừa nghĩ tới việc sau này mình phải đi làm, lập tức cảm thấy cả người không được tự nhiên.

Hi Bối Kỳ hài lòng gật đầu:

- Như vậy mới đúng chứ, đi làm để tự nuôi sống bản thân, đừng mãi dựa dẫm vào gia tộc.

- Tiểu công chúa còn có chuyện gì sao?

Áo Lợi Ba nhìn về phía cô gái Ma Cà Rồng.

Hi Bối Kỳ xua tay, thanh thúy nói:

- Hết rồi, các ngươi đi làm việc đi, ta muốn đi xem những tộc nhân khác.

Cô không dừng lại, xoay người giương cánh bay lên trời cao.

Hi Bối Kỳ vừa đi, Áo Lợi Ba nhìn về phía con trai Áo Lợi Tư, đen mặt khiển trách:

- Ngươi là đồ ngốc à, tại sao lại đi tranh chấp với nàng ta làm gì?

- Cha, là do nàng mắng ta trước.

Áo Lợi Tư ủy khuất nói.

- Ta nói ngươi ngốc đúng là không sai mà.

Áo Lợi Ba cảm thấy nhức đầu.

Hắn nói với giọng điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:

- Thân phận của Hi Bối Kỳ không bình thường, ngươi tranh luận thắng nàng thì được lợi lộc gì? Mọi người đều cùng một gia tộc, có đôi khi câm miệng mới là phương pháp lý trí nhất.

- Ta biết rồi.

Áo Lợi Tư oán thầm, hắn quyết định lập tức áp dụng lời cha vừa dạy, hiện tại câm miệng không tranh luận nữa.

Tuyết Diệp kiên cường nói:

- Các ngươi dám nói xấu sau lưng tiểu công chúa, ta sẽ mách nàng ấy.

Khóe mắt của Áo Lợi Ba nhảy lên, uy hiếp:

- Vậy ngươi đừng mong nhận được tiền trợ cấp của gia tộc vào tháng sau.

- Hừ ~~~

Tuyết Diệp hừ lạnh một tiếng, nói:

- Nếu như Tam trưởng lão không đưa thì ta sẽ nói cho tiểu công chúa biết, để nàng đi cáo trạng với lão tổ.

- ...

Áo Lợi Ba đen mặt.

- Cha, ngươi đừng làm chuyện điên rồ.

Áo Lợi Tư nhắc nhở.

Áo Lợi Ba khiển trách:

- Ngươi câm miệng!

- ...

Trong lòng Áo Lợi Tư càng thêm oán thầm.

- Hừ.

Tuyết Diệp hất tóc, đạp giày cao gót lắc mình rời đi.

Hiện tại cô đã có công việc ổn định, lương tháng không thấp, đủ để sống dư dả ở vương quốc Huyền Vũ, không sợ bị người trong gia tộc chế tài.

- Cộp cộp cộp ~~~

Cô gái Ma Cà Rồng cất bước rời đi, chỉ còn lại Áo Lợi Ba và con trai.

Áo Lợi Tư nhìn cha mình sắc mặt âm trầm, kiên trì hỏi:

- Cha, chúng ta còn đi mua máu không?

- Mua cái đầu ngươi, mau đi tìm việc làm cho ta!

Áo Lợi Ba tức giận nói.

- A, ta thật sự phải đi tìm công việc sao?

Áo Lợi Tư không dám tin mở to hai mắt.

Áo Lợi Ba trầm giọng nói:

- Đương nhiên rồi, ta không nói đùa với ngươi.

- Vì sao chứ?

Áo Lợi Tư bất mãn nói.

Áo Lợi Ba hừ lạnh một tiếng, trả lời:

- Hừ, bởi vì tháng sau gia tộc sẽ không phát tiền trợ cấp nữa.

- A, cái gì cơ? Tại sao?

Áo Lợi Tư ngẩn ngơ vài giây rồi hỏi dồn dập.

Sắc mặt của Áo Lợi Ba trở nên ngưng trọng, trầm giọng nói:

- Gia tộc bên kia gặp trắc trở, Hư Quỷ càng ngày càng nhiều, tinh thạch hung thú phải lưu trữ dùng cho trường hợp khẩn cấp, vì vậy sẽ không phát tiền trợ cấp cho chúng ta nữa.

- Tại sao lại như vậy chứ.....

Sắc mặt của Áo Lợi Tư trắng bệch.

Hắn lo lắng hỏi thăm:

- Thành Dạ Nguyệt không sao chứ, gia tộc thế nào rồi?

- Có lão tổ ở đó, không có chuyện gì lớn.

Áo Lợi Ba lắc đầu.

- Vậy là tốt rồi.

Áo Lợi Tư nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Áo Lợi Ba trầm giọng nói:

- Được rồi, đừng nói nhảm nữa, đi với ta tìm việc làm.

- Cha, ngươi không mang tinh thạch hung thú qua đây sao?

Áo Lợi Tư chưa từ bỏ ý định.

Áo Lợi Ba lạnh lùng nói:

- Không có, ngươi bỏ ngay suy nghĩ đó đi, thành thật đi tìm công việc cho ta.

Áo Lợi Tư ủ rũ cúi đầu xuống, buồn bực nói:

- Ta biết rồi.

- Đi thôi, chúng ta đến Trung Tâm Giới Thiệu Việc Làm.

Áo Lợi Ba đen mặt đi về phía toà nhà Trung Tâm Giới Thiệu Việc Làm.

- Cha, tại sao ngươi không vay Mục Lương một ít đồng Huyền Vũ?

Áo Lợi Tư lại hỏi.

Áo Lợi Ba đen mặt nói:

- Ta không mặt mũi hỏi chuyện này.

- Ồ...

Áo Lợi Tư ồ một tiếng.

Dọc đường đi, hai người trầm mặc không nói lời nào, tâm trạng ai nấy đều có chút nặng nề.

Bạn cần đăng nhập để bình luận