Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 182: Lão Hổ Không Phát Uy Nên Xem Thường?

- Nói cũng đúng, lần trước con man thú hoang cổ kia bị Cốt Thương đại nhân đánh chết, mọi người đều được ăn no nê một trận đây.
- Lần này, man thú hoang cổ khẳng định rất lợi hại, nếu không sẽ không cần ba đại thống lĩnh đều ra mặt.
- Lợi hại bao nhiêu cũng là đi tìm cái chết, ta đã sẵn sàng chuẩn bị được ăn ngon một trận rồi.
Trong đám người đứng trên tường thành, truyền ra đủ loại âm thanh thảo luận.
Hiện tại, bên ngoài thành Thánh Dương, sắc mặt của Trình Mâu phức tạp mang theo các đồng đội chạy như điên.
Hắn rất khẩn trương vì biết có man thú hoang cổ chạy tới.
- Trình Mâu, nơi đây.
Giọng nữ mềm mại truyền đến, vang lên từ trong đám người đứng ở cửa thành.
Hắn quay đầu nhìn qua, nháy mắt đã thấy được một số thân ảnh quen thuộc, vội vàng dẫn theo đội viên tụ hợp.
- Mọi người đều không có việc gì chứ?
Y Lệ Y nhìn lướt qua các cao tầng.
- Không có việc gì, chỉ là không săn được con mồi.
Trình Mâu bất đắc dĩ lắc đầu.
Hắn dẫn đội đi ra ngoài một ngày một đêm, cũng chưa tìm được con mồi, khiến cho mọi người vô cùng thất vọng.
- Người không có việc gì là tốt rồi.
Y Lệ Y nhẹ nhàng thở ra.
- Thiếu lâu chủ, lần này…
Trình Mâu há miệng thở dốc, nhìn lướt qua đám người xung quanh, dừng lại lời nói ở trong cổ họng.
- Ngươi biết việc lần này?
Y Lệ Y bình tĩnh hỏi.
Cô nhìn người ngoài thành không ngừng gấp gáp trở về, khẳng định là đã xảy ra việc lớn.
- Ừ, không khác thành Thập Lâu lắm.
Trình Mâu kể lại rất chân thật.
- Ngươi… ngươi là nói thành Huyền Vũ…?
Y Lệ Y trừng lớn đôi mắt màu xanh lục, trong chớp mắt đã hiểu được ý của Trình Mâu.
- Đúng vậy, cách nơi này không phải rất xa, lập tức sắp tới rồi.
Trình Mâu trầm giọng nói.
- Cho nên? Mọi người là ‘tự mình dọa chính mình’?
Y Lệ Y nháy đôi mắt màu xanh lục, lướt nhìn đám người đang hoảng sợ xung quanh.
- …Có khả năng…
Trình Mâu cũng không quá xác định.
Hắn không biết thành Huyền Vũ có phải tới giao dịch hay không, nếu không phải, khẳng định sẽ có một trận chiến lớn.
- Hy vọng không xảy ra chuyện gì.
Y Lệ Y ưu sầu thở dài.
Cô hiểu rõ nỗi lo lắng của Trình Mâu, tóm lại thành Thánh Dương không phải là thành Thập Lâu, nói không chừng còn chưa bắt đầu giao thiệp, cũng đã đánh nhau.
Bên phía cửa thành, đang xảy ra một màn hài kịch.
- Hừ! Hai người các ngươi lại dám xuất hiện ở chỗ này.
Người thú đầu sư tử nhìn hai cô gái trước mắt.
- Các ngươi có thể ở chỗ này, tại sao chúng ta không thể?
Hy Bối Kỳ khó chịu một tay chống eo, nhìn ba người thú đội mũ choàng trước mắt.
Cô ở thành Thánh Dương hoàn toàn không sợ ba gã đó, cô không tin đối phương dám ra tay khiêu khích quy củ của nơi đây.
- Xí!
Mễ Á lui về phía sau một bước, cách xa ba vị người thú ấy một chút.
- Đáng giận, ngươi nữ nhân xấu xa này.
Người thú đầu sư tử tức tức giận đến nỗi lông xù lên.
Đầu mười ngón tay của hắn bắn ra móng vuốt sáng loáng, hận không thể cắt vài cái lên mặt cô gái tai mèo xấu xa kia.
- Đừng xúc động.
Người thú đầu sói kéo lại cánh tay của người thú đầu sư tử.
Hiện tại, xảy ra xung đột ở trong thành Thánh Dương là hành vi không lý trí, nói không chừng mới vừa ra tay đã bị ba đại thống lĩnh giết chết.
- Đáng giận, đáng giận.
Người thú đầu sư tử hận đến ngứa răng, hung ác nhìn chằm chằm cô gái tai mèo.
- Ken két.
Người thú đầu sư tử nghiến răng tới nỗi phát ra âm thanh, trên trán nổi gân xanh.
- Hừ!
Trên gương mặt xinh đẹp lạnh lẽo của Mễ Á hiện ra một tia ghét bỏ, xoay đầu hừ.
- Răng rắc.
Hắn cư nhiên bị một con mèo ghét bỏ.
- Không hổ là ngươi.
Hy Bối Kỳ nhìn cô gái tai mèo, chỉ dùng lời nói và thần thái vô cùng đơn giản, đã làm cho người thú đầu sư tử tức giận tới nỗi muốn phun máu.
- Ta nói chính là lời nói thật, bọn họ thật sự quá xấu xí.
Mễ Á lạnh nhạt nói một câu.
- Đừng ngăn cản ta, ta muốn xé cô ta ra.
Người thú đầu sư tử giãy giụa, định bổ nhào về phía cô gái tai mèo.
- Đừng xúc động.
Người thú đầu sói ôm lấy eo của người thú đầu sư tử.
- Không được, ta nhất định phải xé nữ nhân xấu xí đó, các ngươi đừng cản ta.
Người thú đầu sư tử giãy giụa càng mạnh, dáng vẻ tựa như mãnh hổ vồ mồi.
- Ư ư ư!
Người thú đầu sói buông lỏng đôi tay, nhìn theo người thú đầu sư tử lao về phía trước vài bước, đi tới trước mặt hai người Mễ Á.
Giờ này khắc này, người thú đầu sư tử là vô cùng xấu hổ, giơ lên móng vuốt lại không dám ra tay.
Hắn cứng đờ quay đầu lại, nhìn về phía đồng bạn đứng ở một bên bày ra biểu cảm vô tội.
Người thú đầu sói xòe tay, ra hiệu:
- Là ngươi nói chúng ta đừng ngăn cản ngươi.
Người thú đầu gấu nghiêng đầu sang chỗ khác, bả vai run rẩy từng đợt.
Hắn phải nhịn cười, nếu không sẽ làm đồng bạn mất mặt.
Không được, sắp không nhịn được.
Người thú đầu gấu quay người đi, bả vai càng run rẩy hơn.
Phụt.
Một tiếng bật cười vang lên, người thú đầu gấu vội vàng che miệng ngồi xổm xuống.
- Ngươi nhịn một chút đi.
Khóe miệng của người thú đầu sói cũng không tiếng động giơ lên, dùng chân đá đồng bạn của mình.
- Ta đang nhịn.
Người thú đầu gấu nghẹn đến nỗi chảy ra nước mắt.
- Hôm nay tính tình ta rất tốt…… Xem như các ngươi may mắn.
Người thú đầu sư tử yên lặng rút về móng vuốt trên mười ngón tay, ra vẻ như không có việc gì mà lui lại.
- Phụt, ha ha ha…
Hy Bối Kỳ không nhịn được cười ra thành tiếng.
Cô nhìn người thú đầu sư tử vô cùng xấu hổ lại không dám ra tay, thật sự không thể nhịn được mà cười thành tiếng.
- Đừng cười quá lớn tiếng.
Mễ Á thu hồi cái chân dưới chân.
- Tên mèo lớn kia, hắn quá khôi hài.
Hy Bối Kỳ cười đến nỗi phải ôm bụng.
- Có chút.
Mễ Á tỏ vẻ đồng cảm, gật đầu.
- Lớn, con mèo lớn?
Người thú đầu sư tử mới vừa lui trở lại bên người đồng bạn, nghe thấy cái danh hiệu ấy, lại muốn hành động.
Hắn đường đường là một người thú thuộc tộc Sư Tử, cư nhiên bị người khác trêu đùa gọi là con mèo lớn?
Thật sự cho rằng lão hổ không phát uy, nghĩ hắn là mèo ốm?
Người thú đầu sư tử quay đầu nhìn về phía người thú đầu sói và người thú đầu gấu đang ra vẻ cái gì cũng không nghe được.
Hắn liền nhẫn nhịn cơn tức, cũng ra vẻ không nghe thấy tiếng cười nhạo của cô bé tóc vàng.
Miễn cho, lát nữa hắn lại tức giận, đồng bạn không giữ chặt thì hắn sẽ cảm thấy có chút xấu hổ.
Thù này, hắn nhớ kỹ.
- Lần này trong các người, ai có hứng thú ra tay?
Hai tay Lý Nhị Cốt ôm ngực, nhìn về phía hoang vu ở xa.
Lần trước hắn đã giết một con man thú hoang cổ, danh tiếng ở trong thành Thánh Dương đột nhiên lên đến đỉnh điểm.
- Ta không có hứng thú.
Phi Thi tạo ra âm thanh như miếng sắt ma sát với nhau.
- Vậy để ta!
Chỉ Tru thản nhiên nói.
Phi Thi không ra tay, hắn cũng không thể để lão Lý Nhị Cốt động thủ, như vậy không tốt lắm.
Chủ yếu là do lần trước Lý Nhị Cốt đối phó với man thú hoang cổ vô cùng đơn giản, nếu như hắn cũng giết chết một con như vậy, thì đã có thể tìm cớ xin nghỉ phép nửa năm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận