Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1882: Câm Miệng, Đừng Để Mất Mặt



Hai người rời đi thư phòng, khi đi qua chính sảnh thì gặp được Nguyệt Thấm Lan vừa vặn cất bước đi vào cung điện.

Nguyệt Thấm Lan nhìn thấy Mễ Á, trong mắt lập tức lộ ra ý cười và liếc nhìn Mục Lương, đã hiểu rõ dự định của anh.

- Ngươi tới rất đúng lúc, đi thôi.

Khóe môi của Mục Lương giơ lên, cất bước đi đến phòng tiếp khách.

Trong phòng tiếp khách, thống lĩnh Huyền Điểu và thống lĩnh Đầu Chó ngồi song song, trên chiếc bàn trước mặt là một chồng đĩa trống trơn, trái cây và bánh ngọt vốn dĩ được đặt trên đĩa đã biến mất không còn dấu vết.

Thống lĩnh Đầu Chó đảo mắt một vòng, quay đầu nhỏ giọng nói:

- Chị đại, món bánh ngọt này quá ngon, chúng ta mua một ít mang về đi.

- Ha ha, ai là chị đại của ngươi hả?

Thống lĩnh Huyền Điểu liếc xéo thống lĩnh Đầu Chó một cái.

Chuyến đi tới thành Huyền Vũ mua sắm vật tư lần này do thống lĩnh Huyền Điểu làm chủ, đây là mệnh lệnh của Thú Vương, đơn giản là thống lĩnh Đầu Chó quá không đáng tin cậy.

Thống lĩnh Đầu Chó cười gượng vài tiếng, mặt dày mày dạn nói:

- Chị đại à, mới vừa rồi ngươi ăn nhiều hơn ta một khối bánh ngọt, chứng tỏ ngươi cũng thích món này!

Thống lĩnh Huyền Điểu mỉm cười từ chối cho ý kiến, chỉ âm thầm nuốt nước bọt.

- Chị đại, mua một chút đi mà.

Thống lĩnh Đầu Chó nài nỉ.

Khóe mắt của thống lĩnh Huyền Điểu co giật, tức giận nói:

- Câm miệng, đừng làm mất mặt ta.

Cô có chút cạn lời, có việc thì kêu chị đại, không có việc gì thì gọi thẳng tên huý, thống lĩnh Đầu Chó thật sự rất cẩu.

- Chị đại à...!

Thống lĩnh Đầu Chó nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng chó không đồng đều.

- Im lặng, nếu không ta không mua.

Thống lĩnh Huyền Điểu giơ tay che mũi, ngã người phía sau để tránh né khí độc.

- Hì hì, tốt.

Thống lĩnh Đầu Chó hài lòng im lặng.

Mục Lương mới vừa đi tới cửa phòng tiếp khách, hắn ngước mắt liếc nhìn thống lĩnh Đầu Chó và nhớ lại cuộc hội thoại vừa nghe được, trong lòng không khỏi khen ngợi một tiếng, quả nhiên là Husky.

Thống lĩnh Đầu Chó thấy có người tới, vội vã im lặng, làm bộ như mình chưa nói gì cả, nhưng hắn không ngờ toàn bộ đã bị Mục Lương nghe hết rồi.

- Để hai vị đợi lâu.

Mục Lương cất bước đi vào phòng tiếp khách rồi ngồi xuống chủ vị.

Nguyệt Thấm Lan và Hồ Tiên ngồi hai bên, Mễ Á đứng sau lưng anh.

- Vị này chính là thành chủ của chúng ta, Mục Lương.

Hồ Tiên giới thiệu cho hai người thú.

Cô lại giơ tay ra hiệu về phía Nguyệt Thấm Lan:

- Vị này chính là thư ký thành Huyền Vũ, Nguyệt Thấm Lan.

- Thành chủ các hạ, thư ký các hạ.

Thống lĩnh Huyền Điểu nghiêm túc gật đầu chào hỏi.

Tiếp theo Hồ Tiên lại giới thiệu cho Mục Lương:

- Hai vị này là thống lĩnh Huyền Điểu và thống lĩnh Đầu Chó, đến từ vương quốc Người Thú xa xôi.

- Hoan nghênh các ngươi đến thành Huyền Vũ.

Mục Lương bình thản nói.

- Nghe Hồ Tiên các hạ nói, thành chủ các hạ muốn thuê người làm công từ vương quốc Người Thú.

Thống lĩnh Huyền Điểu thanh lãnh hỏi.

Mục Lương bình tĩnh gật đầu:

- Đúng vậy, thành Huyền Vũ cần rất nhiều công nhân, đãi ngộ rất hậu đãi.

Nếu các người thú thiếu thức ăn, vậy đều tới thành Huyền Vũ làm công đi.

Ánh mắt của thống lĩnh Huyền Điểu dừng ở trên người Mễ Á, không khỏi nhìn vài lần đôi tai mèo lông nhung kia, tò mò hỏi:

- Thành Huyền Vũ có rất nhiều Người Thú sao?

Nguyệt Thấm Lan tiếp lời:

- Hiện nay, thành Huyền Vũ có tổng cộng khoảng hai ngàn ba trăm Người Thú và ba ngàn tám trăm Nửa Người Thú.

- Cái gì? Tại sao nơi này lại có nhiều Người Thú và Nửa Người Thú như vậy!

Thống lĩnh Đầu Chó kinh ngạc thốt lên.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Phần lớn đều có xuất thân là nô lệ, vì nguyên nhân nào đó mà đi tới thành Huyền Vũ, hiện tại sinh sống rất khá.

- Các ngươi không nô dịch bọn họ sao?

Thống lĩnh Đầu Chó lộ ra vẻ mặt hồ nghi.

Ánh mắt của Mễ Á híp lại, lạnh lùng nói:

- Nếu các hạ hiểu biết về thành Huyền Vũ thì sẽ không hỏi như vậy.

- Các hạ cũng là Nửa Người Thú, bọn họ hứa hẹn cái gì mới khiến ngươi ở lại chỗ này?

Thống lĩnh Huyền Điểu hỏi một cách thẳng thắn.

Mễ Á đáp với giọng điệu bình tĩnh:

- Ta ở lại thành Huyền Vũ là bởi vì ta thích nơi đây, gia đình của ta ở chỗ này và ta muốn làm việc cho thành chủ đại nhân.

Thống lĩnh Đầu Chó nhếch miệng hỏi:

- Ngươi xác định mình không phải là bị lừa dối chứ?

Mễ Á nhìn đối phương với ánh mắt như nhìn thấy đồ ngốc, bình tĩnh nói:

- Khôi giáp trên người ta là ma cụ cao cấp, ngài ấy đã tặng nó cho ta, hơn nữa ta có tận hai bộ.

- Hai bộ ma cụ cao cấp!

Thống lĩnh Đầu Chó trừng lớn mắt chó, thoạt nhìn có chút khôi hài.

Thống lĩnh Huyền Điểu hít một hơi thật sâu, giơ tay lên ngăn lại câu nói kế tiếp của thống lĩnh Đầu Chó.

Cô ta đã nhận ra ma cụ cao cấp từ lúc bọn họ bước vào rồi, không chỉ như vậy, quần áo trên người Nguyệt Thấm Lan và Hồ Tiên cũng đều là ma cụ cao cấp.

- Thành Huyền Vũ chưa bao giờ kỳ thị Người Thú, cũng không chán ghét Người Thú, ngược lại là hoan nghênh và tiếp nhận bọn họ.

Mục Lương hơi nghiêng người về trước, bình tĩnh nói:

- Ta có thể coi như chưa từng nghe được những câu nói vừa rồi của các hạ.

Tiểu Tử đứng phía nhỏ giọng thầm thì một câu:

- Dám mạo phạm đại nhân như thế, nếu đổi thành người khác có thể đã bị đập chết rồi.

Mặc dù cô chỉ khe khẽ nói nhỏ, nhưng mọi người ở chỗ này đều có thực lực rất mạnh, cho nên tất cả đều nghe thấy lời của tiểu hầu gái.

Thống lĩnh Đầu Chó cười gượng vài tiếng, ngẫm lại những câu mà mình vừa hỏi, đích xác là rất mạo phạm.

- Nếu tới thành Huyền Vũ làm việc, bọn họ không cần lo lắng về vấn đề ăn uống, hơn nữa vấn đề an toàn cũng được bảo đảm.

Nguyệt Thấm Lan giơ tay vén tóc mai ra sau tai.

Nàng nhìn về phía thống lĩnh Huyền Điểu, tự tin nói:

- Ở chỗ này không ai sẽ kỳ thị Người Thú, toàn bộ dân trong thành đều bình đẳng.

Thống lĩnh Huyền Điểu do dự, cô nhớ lại tình huống của vương quốc Người Thú, rất nhiều người có hoàn cảnh sống rất thê thảm, ăn bữa hôm lo bữa mai, e rằng tới thành Huyền Vũ mới là lựa chọn tốt nhất.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói một cách săn sóc:

- Các hạ không cần phải gấp gáp bằng lòng, hai ngày này các ngươi có thể đi dạo thành Huyền Vũ một chút, tìm hiểu thêm rồi hãy quyết định.

Mục Lương nhàn nhạt nói:

- Chuyện này các ngươi cũng quyết định không được, khi nào trở về hãy nói cho quốc vương của các ngươi, nếu ngài ấy nguyện ý thì có thể tự mình đến thành Huyền Vũ một chuyến.

- Được.

Thống lĩnh Huyền Điểu hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi gật đầu.

Mục Lương quay đầu dặn dò:

- Tiểu Tử, hai ngày này ngươi sẽ chiêu đãi hai vị các hạ đây, hãy làm tốt vai trò của chủ nhà.

- Vâng.

Tiểu Tử cung kính gật đầu.

………….

Buổi tối, thành Huyền Vũ náo nhiệt chậm rãi khôi phục sự an tĩnh.

Nhà nhà đèn đuốc sáng trưng, mùi thơm của thức ăn bay ra bên ngoài.

Trong cung điện khu Trung Ương, Mục Lương và những người khác đã ăn cơm tối xong xuôi, có người xem ti vi, có người chơi đánh bài.

Mục Lương thì trở lại thư phòng, tiếp tục vẽ bản thiết kế thành Huyền Vũ tương lai.

Bạn cần đăng nhập để bình luận