Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 928: Thú Trân Châu Và Cá Chuồn Là Thú Tổ Của Tộc Người Cá

Nếu đám mây màu đen này có thể tồn tại lâu dài, như vậy sau khi cải tạo nó một chút, anh có thể đưa cho không quân huấn luyện hoặc cho trạm gác sử dụng.

- Diêu Nhi đâu?

Mục Lương phất tay làm cho đám mây màu đen bay qua một bên, sau đó anh đứng lên sửa sang lại quần áo.

Rút kinh nghiệm lần trước, anh đã quyết định bất cứ khi nào gặp khách cũng phải mang theo tiểu hầu gái đó ở bên người. Nguyệt Thấm Lan tao nhã nói:

- Cô bé đang ở phòng tiếp khách tiếp đãi mấy người Bố Vi Nhân.

- Nếu vậy, chúng ta đi thôi.

Mục Lương cất bước rời khỏi thư phòng.

Khi hai người đi vào phòng tiếp khách, Bố Vi Nhân và Na An đang uống trà Tinh Thần, vẻ mặt và bộ dáng say mê của họ, khiến cho tam thống lĩnh cũng phải buồn cười.

- Các hạ có vẻ rất ưa thích trà Tinh Thần.

Mục Lương lạnh nhạt mở miệng.

- Mục Lương các hạ, chúng ta lại gặp mặt rồi.

Bố Vi Nhân đứng dậy, cô muốn bày tỏ sự kính trọng của mình tới Mục Lương.

- Ngồi đi.

Mục Lương nâng tay làm ra một động tác ép xuống.

Anh khoát tay áo, ngồi ở ghế chủ vị. Diêu Nhi bưng trà nóng lên và đặt nó qua một bên.

Na An khẩn trương nhìn Mục Lương, trong con ngươi màu tím của cô có một chút tò mò cùng kinh ngạc. Thành chủ Thành Huyền Vũ lại trẻ tuổi như vậy sao?

Nguyệt Thấm Lan đoan trang ngồi xuống, sau đó tao nhã hỏi:

- Bố Vi Nhân các hạ, ngươi không giới thiệu một chút về người bạn của ngươi sao?

Na An nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan, khí chất của đối phương càng làm cho cô thấy khẩn trương hơn.

Bố Vi Nhân nhìn sang cô gái người cá, thanh thúy nói:

- Cô ấy chính là Na An, đến từ tộc Người Cá ở sâu trong biển cả.

- Tộc Người Cá?

Con ngươi màu đen thâm thúy của Mục Lương rất nghiêm túc đánh giá Na An, nhưng từ trên người cô ấy, anh không nhận ra bất kỳ dấu hiệu đặc thù nào của chủng tộc Người Cá.

Na An rụt cổ, ánh mắt của Mục Lương đầy tính xâm lược, giống như có thể nhìn thấu những gì ẩn sâu trong tâm hồn người khác.

- Bố Vi Nhân các hạ, ta không thấy Na An tiểu thư có gì khác biệt so với người bình thường?

Nguyệt Thấm Lan thanh nhã nói.

Đôi tay nhỏ bé của Na An nắm lấy chiếc váy da thú, lúc này tim cô đập rất nhanh.

Cô do dự một chút, lại nghĩ đến nguy cơ những tộc nhân trên đảo sắp gặp phải, cô quyết định đưa tay cởi bỏ chiếc váy da thú, hiển lộ ra cái đuôi màu tím tuyệt mỹ của mình.

Sau khi rời khỏi nước mặn, độ sáng bóng trên cái đuôi có chút ảm đạm.

Con ngươi màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan nở to, tay cô vịn chặt vào ghế, kinh ngạc nhìn chằm chằm cái đuôi màu tím kia.

Trong con ngươi của Mục Lương chớp lên ánh sáng. Mặc dù anh đã đoán được hình như vậy, nhưng tới lúc được nhìn thấy người thật, không tránh khỏi một chút ngạc nhiên.

Na An run rẩy, cô vội vàng dùng da thú che lại cái đuôi của mình. Đôi mắt cô né tránh, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của đám người Mục Lương.

- Cái đuôi thật đẹp.

Nguyệt Thấm Lan khen ngợi.

Tốc độ tim đập của cô gái người cá dần chậm lại, cô ngước mắt nhìn người phụ nữ tao nhã, từ trên gương mặt của cô ấy, cô không cảm nhận được bất kỳ tia ác ý nào.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Tộc Người Cá, không khác nhiều so với những gì ta đã nghĩ.

Thế giới này đã có người thú, có thêm người cá cũng không làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc.

- Mục Lương các hạ, không phải ngươi nói có chuyện cần bàn bạc với tộc Người Cá sao? Hiện tại có ngươi có thể nói được rồi.

Bố Vi Nhân lạnh nhạt nói.

Thiếu nữ người cá nghe vậy ngẩng đầu lên, và tò mò nhìn về phía Mục Lương.

- Giao dịch có thể làm thì rất nhiều, nhưng ngươi có quyền quyết định hay không?

Mục Lương dù bận vẫn ung dung nhìn chăm chú vào cô gái người cá.

Âm thanh Na An run nhè nhẹ nói:

- Vậy phải xem đó là loại giao dịch gì, có một số chuyện ta có thể làm chủ.

- Thành Huyền Vũ có nước ngọt, hoa quả, rau xanh, cây xanh, ở Phố Buôn Bán còn có nhiều hàng hóa khác. Tất cả đều có thể giao dịch.

Nguyệt Thấm Lan tao nhã nói.

- Vậy các ngươi muốn cái gì?

Na An chớp chớp con ngươi màu tím.

- Thú Trân Châu, Cá Chuồn.

Mục Lương lạnh nhạt mở miệng.

- Cái gì?

Na An trừng lớn con ngươi màu tím, người này mở miệng ra là đòi hai loài thú tổ mà tộc Người Cá tín ngưỡng? Thú Trân Châu cùng Cá Chuồn, đều là linh thú mà tộc người cá tín ngưỡng, thờ phụng, còn xưng tụng chúng là thú tổ của họ.

Thú Trân Châu có thể sinh ra ngọc trai, cho phép người cá ở dưới nước trong khoảng thời gian dài hơn, gia tăng lượng thức ăn mà họ kiếm được.

Cá Chuồn sống ở gần đảo Người Cá, là lính gác của người cá, cũng là vật cưỡi mà người cá thường sử dụng. Mỗi khi có Hung Thú Biển tới gần, Cá Chuồn sẽ phát ra cảnh báo, giúp cho tộc Người Cá rời đi nhanh chóng.

Bởi vì những tác dụng này, Thú Trân Châu với Cá Chuồn mới trở thành thú tổ mà tộc Người Cá tín ngưỡng.

- Có vấn đề gì sao?

Mục Lương bình tĩnh hỏi.

Sắc mặt Na An nghiêm túc nói:

- Các hạ, Thú Trân Châu với Cá Chuồn đều là thú tổ mà tộc Người Cá tín ngưỡng, không phải hàng hoá để giao dịch.

- Tộc Người Cá tín ngưỡng Cá Chuồn với Thú Trân Châu?

Mục Lương cảm thấy ngoài ý muốn.

- Đúng, nhiều năm qua vẫn là như vậy.

Na An nghiêm túc gật đầu.

- Như vậy sao…?

Mục Lương dựa lưng vào ghế.

Anh rất có hứng thú đối với Thú Trân Châu cùng Cá Chuồn, nhưng nếu đã không thể giao dịch được, vậy có lẽ nên tìm biện pháp khác.

- Tiểu thư Na An, tất cả mọi chuyện đều có thể giải quyết, đừng vội khẳng định như vậy.

Nguyệt Thấm Lan duỗi hai chân ra, bình tĩnh nhìn chăm chú vào cô gái người cá.

- Trừ phi...

Na An cắn môi dưới, cô chỉ nói một nửa đã dừng lại.

Cô nhớ tới những khó khăn trên đảo Người Cá, cùng với nguy hiểm mà bọn họ sắp sửa đối mặt trong tương lai, điều này làm cho cô rất do dự.

- Trừ phi cái gì?

Mục Lương cảm thấy tinh thần vô cùng tỉnh táo.

Sắc mặt Na An nghiêm túc, cô nói vô cùng rõ ràng:

- Thành chủ các hạ, ta nghe Bố Vi Nhân nói, thành Huyền Vũ đã từng tiêu diệt sào huyệt của hư quỷ?

- Đúng.

Mục Lương âm thầm suy nghĩ, anh có một ít suy đoán thông qua câu nói này.

Na An nhìn chăm chú vào Mục Lương, muốn từ trên mặt hắn phân biệt được thật giả. Nhưng Mục Lương không biểu hiện bất kỳ cảm xúc nào trên gương mặt mình, cô có nhìn cũng không nhận ra được điều gì.

- Ở bên dưới đảo Người Cá, có một sào huyệt hư quỷ.

Na An nói một câu kinh người.

- Bên dưới đảo Người Cá, có một sào huyệt hư quỷ sao?

Vẻ mặt Bố Vi Nhân chấn động, cô trừng lớn con ngươi màu xanh biếc nhìn chằm chằm vào thiếu nữ người cá.

- Đúng vậy.

Sắc mặt Na An ảm đạm, cô gật đầu.

- Làm sao mà ngươi biết?

Mục Lương nhíu mày hỏi.

Hư quỷ còn có thể sinh sống ở sâu bên trong biển sao?

- Trên đảo người có cá một cái hồ, đáy hồ có một miệng động đi thông tới sào huyệt hư quỷ.

Đáy mắt Na An lộ ra sợ hãi vẻ.

Nửa năm trước, nước ở hồ giảm xuống rất nhanh, cuối cùng thậm chí còn khô cạn, lộ ra miệng động ở đáy hồ. Trước đây bọn họ không hề biết sự tồn tại của miệng động, sau khi hồ nước khô cạn mới phát hiện ra.

Vì thế, trưởng lão của tộc Người Cá đã phái người xuống đó điều tra. Nhưng người đó đi mà không trở về, điều này làm cho mọi người trong tộc người cá hoảng sợ. Sau này, lại có mấy con hư quỷ cấp thấp từ miệng động đi ra. Lúc đó, mọi người mới biết bên trong miệng động kia là sào huyệt hư quỷ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận