Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 769: Rạng Sáng, Thành Huyền Vũ Sẽ Rời Đi



Trung Ương là trung tâm thành Huyền Vũ.

Ở nơi này, chỉ cần bạn ngửa đầu là có thể nhìn thấy Thánh Thụ thành Huyền Vũ, chỉ cần ở trong phạm vi này, cũng sẽ bị bao phủ ở dưới tán cây khổng lồ.

Trước quảng trường Cung điện, Mục Lương, Ly Nguyệt và Tuyết Cơ từ trên trời giáng xuống, ba người mới trở về từ Vườn Sinh Thái.

- Trời đã sập tối, người cũng sẽ sắp tới rồi!

Mục Lương nhìn ra bầu trời xa xăm ở phía xa, vốn dĩ trời tối đã biến thành gần màu mực.

- Ai tới?

Ly Nguyệt chớp chớp con ngươi màu bạc.

Mục Lương thu lại ánh mắt, ôn thanh nói:

- Thành chủ thành Ngự Thổ.

- Hả?

Tuyết Cơ ngẩn ra.

Cô ấy trợn to con mắt, kinh ngạc nói:

- Thành chủ thành Ngự Thổ tới, không phải vì củ sen chứ?

- Dĩ nhiên không phải, lão tới để giao nộp tinh thạch hung thú.

Mục Lương cười một tiếng.

Hiện tại, Sen Xanh Tạo Hóa đã tiến hóa đến cấp 8, biến hóa rất lớn.

Dù Thành chủ thành Ngự Thổ phát hiện hoa sen, cũng không nhận ra nó chính là buội củ sen nho nhỏ kia.

Nhớ tới Sen Xanh Tạo Hóa, anh mới nhớ tới mình mới có được thêm năng lực mới còn chưa thi triển qua.

Mục Lương hơi chuyển động ý nghĩ một chút, thi triển năng lực Ba Đầu Sáu Tay.

Vừa mới ra lệnh trong đầu, anh cảm thấy bả vai và nơi bả vai có một chút ngứa.

Sau một khắc, hai đầu mới và hai đôi cánh tay mọc ra

- A!!

Tuyết Cơ sợ đến thét chói tai lên, thân thể cô ấy như chạm vào điện căng thẳng lui lại.

Ly Nguyệt cũng bị giật mình, sắc mặt của cô trở nên trắng bệch, thân thể cô cũng không nhịn được run lên một cái.

Bộ dáng bây giờ của Mục Lương thật là làm cho người ta cảm thấy khiếp sợ.

- Đừng sợ, chỉ là năng lực mới mà thôi.

Mục Lương cười khổ hai tiếng trấn an nói

Anh hoạt động bốn cánh tay khác, lúc điều khiển lại hoàn toàn không có cảm giác khó chịu, giống như chúng vốn ở trên người mình, còn hai cái đầu khác cũng đang hô hấp, còn có năng lực suy nghĩ độc lập.

Nói cách khác sau khi Mục Lương thi triển năng lực này, có thể trong một lúc có thể thi triển ba loại năng lực

- Mục Lương, như ngươi vậy thoạt nhìn có hơi dọa người...

Khóe mắt của Ly Nguyệt giật giật.

Cô không có chút sợ khi nhìn anh trong bộ dáng ba đầu sáu tay, nhất là ba khuôn mặt giống nhau như đúc, khiến người ta cảm thấy rất quỷ dị.

Tuyết Cơ cũng gật đầu đồng ý ý kiến này, trên người một người có ba cái đầu và sáu cánh tay, nói có chút dọa người.

- Thật sao?

Mục Lương tay trái nắm tay, năm ngón tay bàn tay phải khép lại, sáu cánh tay mỗi cánh tay thực hiện một hành động khác nhau.

Anh nhớ tới kiếp trước trong chuyện thần thoại xưa, nhân vật Na Tra... Các nhân vật thần thoại có thần thông ba đầu sáu tay.

Ông ~~

Lúc này, Thang Vận Chuyển đã tới tầng tám Trung Ương.

Cầm Vũ dẫn theo Vũ Thạch và một nhóm hộ vệ Trung Ương đi tới.

Khi các cô nhìn thấy bộ dáng của Mục Lương, cũng đều bị sợ đến hết hồn.

- Thành Chủ Đại Nhân!

Đôi mắt xinh đẹp của Cầm Vũ trợn tròn, cố gắng để bản thân không thể hiện sắc mặt thất thố.

Hai con người của Vũ Thạch trừng to lên, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy loại năng lực này, thân thể lão không nhịn được căng thẳng.

- Đây... Đây là quái vật sao?

Thân thể của Vũ Phó run như cầy sấy, không kìm nổi mà phải lùi lại, lại bị hộ vệ Trung Ương đẩy một cái về phía trước.

- Thu.

Mục Lương quay đầu nhìn thoáng qua, ý niệm chớp động, hai cái đầu và hai cánh tay đều biến mất.

Trên quảng trường, mọi người mới thở phào. Ánh mắt của Vũ Thạch lóe sáng, trầm giọng nói:

- Các hạ, ta mang tinh thạch hung thú tới.

Hộ vệ Trung Ương lướt qua Vũ Thạch với Vũ Phó, đặt năm rương gỗ ở bên cạnh Mục Lương, đồng thời Vũ Điền và Vũ Mộng bị trói gông cũng bị ném ở một bên.

Vũ Thạch khàn khàn nói:

- Vũ Điền và Vũ Mộng, ta cũng đưa tới cho ngươi.

- Ừm.

Mục Lương liếc một cái rồi đáp.

Anh nghiêng đầu liếc mắt Vũ Điền và Vũ Mộng, lạnh lùng nói:

- Dẫn bọn họ đến Ngục giam, bảo A Đát Trúc chiếu cố thật tốt.

Vũ Điền và Vũ Mộng bị trói lại trừng lớn hai con mắt, thân thể bọn họ nhẹ nhàng run rẩy, cuộc sống sau này sợ là không dễ chịu lắm.

- Vâng

Ly Nguyệt một lần nữa đội mũ giáp lên.

Cô sắp xếp bốn hộ vệ Trung Ương, cùng mình áp giải Vũ Điền và Vũ Mộng đi xuống dưới chân núi, về phía Ngục giam.

Mục Lương vung tay lên, nắp năm rương gỗ lập tức mở ra, nhìn bên trong tràn ngập tinh thạch, không nhịn được tâm tình dao động.

Ba trăm năm chục ngàn miếng tinh thạch sơ cấp trung đẳng, có thể chuyển hóa thành 350 triệu điểm tiến hóa.

Mục Lương mượn nắp rương che giấu, tay đặt lên tinh thạch, hơi chuyển động ý nghĩ một chút:

- Hệ thống, chuyển hóa toàn bộ tinh thạch thành điểm tiến hóa.

- Keng! Chuyển hóa thành công!

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên ở trong đầu anh.

Tinh thạch hung thú trong năm gương, toàn bộ bị Mục Lương chuyển hóa thành điểm tiến hóa.

- Các hạ, tinh thạch và người đều đã đưa tới, thành Huyền Vũ có thể rời đi chứ?

Sắc mặt Vũ Thạch nghiêm túc mở miệng.

- Ngày mai trời vừa sáng, thành Huyền Vũ sẽ rời khỏi.

Sắc mặt Mục Lương bình tĩnh nói.

- Hiện tại không thể?

Sắc mặt Vũ Thạch âm trầm xuống.

- Tiểu Huyền Vũ ban đêm không muốn di động.

Mục Lương lạnh nhạt nói.

Không muốn di chuyển?

Da mặt của Vũ Thạch giật giật, bị sặc nói không ra lời.

Mục Lương không có giải thích quá nhiều, xoay người trở về Cung điện.

Để cho nhóm hộ vệ khiêng năm rương gỗ rỗng lên, đưa vào trong Cung điện.

- Các hạ, đây là muốn đuổi chúng ta rời khỏi?

Nguyệt Thấm Lan đi tới từ phía sau Vũ Thạch.

-...

Khuôn mặt của Vũ Thạch càng đen hơn, xoay người lại nhìn lại, nữ nhân ưu nhã bước uyển chuyển đi tới.

Nguyệt Thấm Lan mới trở về từ Cục Quản Lý nội thành, đúng lúc nghe được đối thoại giữa Mục Lương và Vũ Thạch

- Hô...

Vũ Thạch thở sâu, nhếch mép một cái nói:

- Hy vọng trời vừa sáng, các ngươi sẽ tuân thủ lời hứa.

- Đương nhiên.

Nguyệt Thấm Lan mỉm cười theo phép lịch sự.

Nếu thành Ngự Thổ đã trả giá thật lớn, cũng đã bồi thường tổn thất, như vậy ân oán cũng đã chấm dứt.

- Hừ!

Vũ Thạch lạnh rên một tiếng, mang theo Vũ Thạch xoay người rời khỏi.

- Cầm Vũ, nhờ ngươi tiễn các các hạ một chút.

Nguyệt Thấm Lan nhìn phía Cầm Vũ dịu dàng nói

- Được.

Cầm Vũ khẽ gật đầu, cất bước đuổi kịp hai người Vũ Thạch

Nguyệt Thấm Lan xoay người trở về Cung điện, đi vào sảnh chính, một mùi hương xông vào mũi cô.

Ba Phù mặc tạp dề, đứng ở cửa phòng bếp ôn nhu nói:

- Đại nhân Thấm Lam, có thể ăn tối rồi.

- Ừm.

Nguyệt Thấm Lan thuận miệng lên tiếng, dáng đi ưu nhã đi về phía phòng ăn.

Trong phòng ăn, Nguyệt Phi Nhan và mấy cô gái khác đã ngồi xuống, nhìn chằm chằm một bàn thức ăn, đôi tay sắp không kiềm chế được.

- Mục Lương đâu?

Nguyệt Thấm Lan kinh ngạc hỏi

Mễ Nặc bưng canh đi vào phòng ăn, thuận miệng giải thích:

- Mục Lương đang ở thư phòng, nói chờ một hồi sẽ ra.

- Đến giờ ăn, còn đi thư phòng làm cái gì?

Nguyệt Thấm Lan nói thầm một tiếng.

- Quao, quá nhiều món!!

Tuyết Cơ ngồi ở phía cuối bàn ăn, nhìn chằm chằm thức ăn phong phú, mắt cô ấy đã lóa mắt.

Cô ấy vốn muốn quay về tầng sáu, lại bị Ly Nguyệt lôi kéo vào phòng ăn, Mục Lương cũng không có phản đối hành động của Ly Nguyệt.

- Thoạt nhìn còn tốt hơn ăn ở nhà ăn...

Hai tay của Tuyết Cơ bắt chéo đặt trên mặt bàn, có chút không thể chờ đợi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận