Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1826: Mạnh, Mạnh Quá!



Vù vù vù……

Mục Lương bay giữa trời cao, gió thổi tóc anh bay về phía sau.

Anh ngước mắt liếc nhìn Mặt Trời, hạ giọng nói:

- Trời sáng nhanh quá.

Anh rủ mắt, cảm nhận vị trí của Vua Cá Chuồn, sau đó điều chỉnh phương hướng đi tới, tiếp tục cố gắng bay về phía trước.

Khi bầu trời sáng lên, trong tầm mắt của Mục Lương đã nhìn thấy Vua Cá Chuồn bay trên mặt biển.

- Tìm được rồi.

Mục Lương phóng tới trước, thả chậm tốc độ tới gần.

Ô ô ô.

Vua Cá Chuồn thấy chủ nhân xuất hiện nên nó mở hai tròng mắt ra, tiếng kêu ngạc nhiên đánh thức mấy người đang ngủ say.

- Ngoan, khổ cho ngươi rồi.

Mục Lương từ trên trời giáng xuống, đứng ở đỉnh đầu Vua Cá Chuồn.

Anh ngồi xổm xuống sờ đầu Vua Cá Chuồn, cho nó ăn mười ngàn điểm tiến hóa.

Nó càng thêm vui vẻ, mắt thú hơi nhíu lại.

- Thành chủ đại nhân.

Đám người Hổ Tây vừa mới tỉnh lại, thấy Mục Lương đang đứng đón ánh nắng, giờ khắc này giống như thấy thần minh.

- Khổ cực cho mọi người rồi, có người bị thương không?

Mục Lương tùy tiện vung tay lên, bức tường lưu ly đã biến mất.

- Không có, tất cả mọi người đều rất khỏe.

Trinh Hoán vội vã đứng lên, giơ tay hành lễ với anh.

- Ừm, vậy là tốt rồi.

Mục Lương gật đầu.

Anh nhìn về phía Chi Lê đang tái mặt, bình tĩnh nói:

- Xem ra ngươi bị dọa không ít.

- Thành chủ đại nhân, những con Hư Quỷ thật đáng sợ.

Chi Lê cười mỉa, nói.

- Ừm, đối với ngươi mà nói là rất đáng sợ.

Mục Lương đồng ý nói.

-...

Chi Lê nhếch mép một cái, cười không nổi.

- Thành chủ đại nhân, làm sao bây giờ?

Na An hạ giọng hỏi.

- Dẫn ta tới chỗ đó.

Mục Lương bình thản nói.

- Còn phải quay lại?

Chi Lê trừng to mắt.

Mục Lương bình tĩnh nói:

- Ngươi có thể ở lại chỗ này.

- Được rồi, vẫn nên đi theo các ngươi.

Chi Lê nói xong thức thời im lặng.

Hắn không dám ở chỗ này một mình, lỡ như có Hư Quỷ xuất hiện, vậy phải làm thế nào, hắn lại không biết bay.

Ô ô ô.

Vua Cá Chuồn nhận được mệnh lệnh liền thay đổi hướng đi tới sào huyệt của Hư Quỷ.

Chi Lê yên tĩnh lại, trong lòng hắn bồi hồi không yên, sẽ không cần xuống dưới sào huyệt Hư Quỷ chứ?

Sau hai tiếng, Hổ Tây đã thấy các hòn đảo quen thuộc, xung quanh ngoài khơi rất yên tĩnh, không thấy sự tồn tại của Hư Quỷ.

- Thành chủ đại nhân, sào huyệt Hư Quỷ dưới các đảo này.

Trinh Hoán hạ giọng mở miệng nói.

- Ừm, các ngươi ở ngoài khơi chờ ta?

Mục Lương liếc nhìn đám người Trinh Hoán.

- Ta muốn đi xuống xem thử.

Trinh Hoán giơ tay lên nói.

- Ngươi không sợ?

Chân mày Mục Lương hơi nhăn lại.

Trinh Hoán chớp chớp đôi mắt đẹp, nghiêm túc nói:

- Có thành chủ đại nhân ở đây, sẽ không có chuyện gì.

- Ừm, cũng đúng.

Mục Lương thấy buồn cười.

Anh nhìn về phía ba người Chi Lê và Hổ Tây, dặn dò:

- Các ngươi chờ ở chỗ này, có Vua Cá Chuồn ở đây, không cần lo lắng về vấn đề an toàn.

- Vâng.

Ba người Hổ Tây liền vội vàng gật đầu.

- Phù phù.

Chi Lê thì thở phào.

- Thành chủ đại nhân chú ý an toàn.

Hổ Tây và Na Na cung kính nói.

- Ừm.

Mục Lương giơ tay lên, sau đó bắt tay với Trinh Hoán, bức tường vô hình bọc lấy hai người rơi vào trong biển.

Đôi mắt đẹp của Trinh Hoán mở to, cô nắm chặt trong tay Phương Thiên Họa Kích, nhìn ánh sáng nơi đỉnh đầu chậm rãi biến mất, xung quanh rơi vào bóng tối.

- Phát sáng.

Giọng nói dịu dàng của Mục Lương vang lên, anh tập hợp nguyên tố Ánh Sáng, chiếu rọi phạm vi ngàn mét ở xung quanh.

Trinh Hoán hít một hơi lạnh, cô nhịn không được mà nghiêng đầu nhìn Mục Lương, rốt cuộc người đàn ông này biết bao nhiêu loại ma pháp, hơn nữa đều là thuấn phát.

Hai người tiếp tục lặn xuống đáy biển, tốc độ rất nhanh, vẫn luôn có cảm giác không trọng lực.

Trinh Hoán cúi đầu tìm cửa vào của sào huyệt Hư Quỷ, nhanh chóng phát hiện. Cô chỉ hướng về bóng tối trước mặt, hạ giọng nói:

- Ở nơi đó!

- Ừm.

Mục Lương nhìn qua, mang theo Trinh Hoán trực tiếp rơi xuống sào huyệt Hư Quỷ.

- Trực tiếp đi vào?

Trinh Hoán ngạc nhiên nói.

Mục Lương hỏi ngược một câu:

- Không được sao?

- Không có.

Trinh Hoán lắc đầu một cái.

Mục Lương không nói nhảm nữa, anh mang cô thâm nhập vào sào huyệt Hư Quỷ, đáp xuống ở chỗ sâu. Nguyên tố Ánh Sáng chiếu rọi xung quanh nên không có bất kỳ cảm giác u ám nào.

Tim Trinh Hoán đập nhanh hơn, có cảm giác tim đập mạnh hơn trước.

Mục Lương không nói gì, thẳng đến khi rời khỏi động sâu hun hút, tiến vào không gian rộng rãi dưới đất, chứng kiến từng núi thịt.

Trong phạm vi ánh nhìn của anh, Hư Quỷ xếp thành núi thịt, ít nhất có bảy, tám vạn con Hư Quỷ.

Ở trên mỗi cái núi thịt, đều có nằm một con Hư Quỷ cấp cao đang nằm sấp, Mục Lương nhìn quét qua một vòng, hắn đã nắm chắc trong lòng.

- Hai mươi bốn con Hư Quỷ cấp bảy, tám con Hư Quỷ cấp tám, hai con Hư Quỷ cáp chín.

Mục Lương bình tĩnh nói.

Hô hấp của Trinh Hoán dồn dập, nhưng rất nhanh nàng phát hiện chỗ không đúng, hạ giọng kinh ngạc nói:

- Thành chủ đại nhân, nơi này thiếu vài vài ngọn núi thịt.

- Ngươi chắc chắn chứ?

Mục Lương nhíu mày.

- Chắc chắn, khu vực bên kia có rất nhiều chỗ trống.

Trinh Hoán run run nói.

- Vậy chắc có vài con Hư Quỷ đã thức tỉnh từ trước, chúng nó rời khỏi đây mà chưa có trở về.

Mục Lương phân tích.

Trinh Hoán ngạc nhiên nói:

- Những con Hư Quỷ đuổi giết chúng ta sao?

- E rằng là vậy.

Mục Lương không thèm để ý lên tiếng.

Kiệt kiệt kiệt.

Con Hư Quỷ đầu tiên nhận ra sự xuất hiện của hai người, nó lập tức phát ra tiếng kêu, rất nhanh từng núi thịt đều rung động, tất cả Hư Quỷ mở mắt ra.

- Ngươi chờ ta ở đây.

Mục Lương vung tay lên, một bức tường lưu ly xuất hiện bảo vệ Trinh Hoán, chặn ngay lối vào.

Trinh Hoán há miệng, vừa định nói mình phải giúp một tay thì Mục Lương đã xông ra ngoài.

Chỉ thấy toàn thân anh có ánh sáng lóe lên, ánh sáng chói lóa tràn ngập hơn nửa không gian dưới đất, vô tình tiêu diệt những con Hư Quỷ đó.

Kiệt kiệt kiệt.

Đám Hư Quỷ tức giận rồi, chúng nó như thủy triều mà đánh tới phía Mục Lương.

- Không gian vặn vẹo.

Anh vung nắm tay lên.

Rầm rầm rầm.

Không gian giống như một tấm vải, bị hắn dùng sức vò thành một cục, toàn bộ Hư Quỷ bị bọc lấy ở bên trong đều bị nổ tung thành thịt vụn, chết mà không thể chết lại.

- Mạnh, mạnh quá!

Trinh Hoán trừng to đôi mắt đẹp, cô ngạc nhiên trước sức mạnh của Mục Lương. Lúc này, có rất nhiều Hư Quỷ phát hiện cô, chúng nó như bị điên đánh vào bức tường lưu ly.

- Thành chủ đại nhân.

Trinh Hoán hoảng sợ hô to.

- Đông lại.

Mục Lương vươn ra năm ngón tay, khí lạnh liền khuếch tán ra, bao phủ vùng nước xung quanh Trinh Hoán, đóng băng tất cả Hư Quỷ đang tiến về phía cô thành tượng đá, sau một giây liền bị nổ thành vụn băng.

- Hô hô hô.

Trinh Hoán thở dốc, thiếu chút nữa nàng đã vung Phương Thiên Họa Kích ra.

Mục Lương rũ mắt, lúc anh mở mắt thì trên vai đã có hai cái đầu, cánh tay cũng thay đổi thành sáu cái.

- Đây là loại ma pháp gì vậy?

Trinh Hoán nghẹn họng nhìn trân trối.

Bạn cần đăng nhập để bình luận