Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 313: Ốc Đảo Trong Truyền Thuyết

Chẳng lẽ Ốc Đảo ở phía trên?
Cô bé Ma Cà Rồng nghiến răng mèo, vô cùng kinh ngạc lo lắng.
Sau đó, cô quyết định xong, dùng sức đập cánh, từ từ nhắm hai mắt bay lên trời.
- Bang !
Hi Bối Kỳ hơi động lòng, hình như xuyên qua một tấm màn che thì phải, lập tức mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt của cô là một vùng tối yên tĩnh.
- Đây chính là Ốc Đảo trong truyền thuyết?
Hi Bối Kỳ phấn khởi, đôi môi khẽ nhếch.
Xuất hiện ở trước mặt cô là một tòa thành lớn được xây dựng hoàn toàn bằng gỗ, nhà, mặt đất, tường thành, tất cả đều làm bằng gỗ.
Tòa thành lớn này có tầng ba.
Tầng thứ nhất lớn nhất có thể so với thành Huyền Vũ cấp 7, sau đó dần thu nhỏ lại về phía trên cao, tầng thứ ba chỉ có vài toà kiến trúc bằng gỗ.
Cô bé Ma Cà Rồng há to miệng, phần lớn nhà gỗ dưới chân đều rất tồi tàn, có thể trông thấy không ít người đang tu sửa lại nhà gỗ với tường thành.
- Mau xuống đây.
Mễ Á đang đứng trên tường thành, vẫy tay với Lan Đế đã biến về hình người.
Cô bé Ma Cà Rồng nghe thấy âm thanh đập cánh, đón gió rơi xuống, hai chân đạp xuống trên tường thành xây bằng gỗ.
- Cót két !
Sàn gỗ dưới chân của cô phát ra âm thanh “Cót két”, cơ thể lắc lư vài cái mới đứng vững, thu hẹp cánh sau lưng, con mắt màu đỏ đã khôi phục lại thành màu vàng.
Sau khi Hi Bối Kỳ đứng vững, đã không kịp chờ đợi hỏi:
- Nơi này chính là Ốc Đảo?
- Ừm, đây chính là Ốc Đảo.
Mễ Á lạnh nhạt gật đầu.
- ......
Hi Bối Kỳ bừng tỉnh hiểu ra, kinh ngạc nói:
- Thì ra Ốc Đảo ở trên trời, hơn nữa còn “Ẩn Thân”, khó trách không có người nào có thể phát hiện nó ở đâu.
- Không sai, Ốc Đảo sẽ trôi nổi di động, cần dùng chìa khóa đặc biệt mới có thể tìm được Ốc Đảo.
Mễ Á nói rồi lắc lắc miếng sắt nhỏ trong lòng bàn tay.
Hi Bối Kỳ chớp chớp con mắt màu vàng óng, tò mò hỏi:
- Đây chính là chìa khóa bí mật?
- Đúng, đây là một bộ phận của Trái Tim Ốc Đảo, nó có thể cảm ứng được vị trí Trái Tim chủ thể.
Mễ Á nhẹ giọng giải thích.
- Trái Tim của Ốc Đảo là cái gì?
Lúc này, Hi Bối Kỳ giống như một đứa bé tràn đầy tò mò.
Mễ Á nhỏ giọng giải thích:
- Đó là một tảng thiên thạch đặc biệt cực lớn có thể trôi nổi, hơn nữa, Ốc Đảo có thể trôi nổi, nguyên nhân cũng vì Trái tim này.
- Thì ra là như thế......
Miệng nhỏ của Hi Bối Kỳ khẽ nhếch, chậm rãi gật đầu.
Cô lại lần nữa cúi đầu nhìn về phía tầng một Ốc Đảo, những con đường nát vụn ấy khiến cho cô cảm thấy rất buồn cười, hoàn toàn không giống với Ốc Đảo trước đó cô tưởng tượng ra.
Ốc Đảo bay lơ lửng ở bầu trời, di chuyển nhẹ nhàng theo gió.
Ở trên không trung mấy ngàn mét, ở đây có gió thật to, thổi đến làm cho nhà gỗ ở bên ngoài Ốc Đảo không ngừng lay động.
Cơ thể của Hi Bối Kỳ cũng lung lay, vội vàng cầm lấy tường thành mới có thể đứng vững.
- Ở đây lạnh quá.
Nói xong, cô run rẩy cơ thể.
- Chúng ta đi xuống đi.
Mễ Á thu hồi mảnh sắt nhỏ lại, quay người đạp vào cầu thang bằng gỗ đi xuống tường thành.
- Cót két !
Hi Bối Kỳ vội vàng đuổi theo, một bước tạo ra âm thanh cót két vang dội.
Trong lòng của cô rất phiền muộn, Ốc Đảo còn lâu mới mới giống trong tưởng tượng của cô, làm cho cô bé Ma Cà Rồng bắt đầu nhớ đến Thành Huyền Vũ.
- Đúng rồi, vì sao Ốc Đảo có thể tàng hình á?
Hi Bối Kỳ kinh ngạc hỏi.
- Đó là năng lực của Nhị Trưởng Lão.
Mễ Á cũng không quay đầu lại nói:
- Nhị Trưởng Lão là Giác Tỉnh Giả, năng lực là Ảo Ảnh.
Cao tầng nắm quyền Ốc Đảo là các trưởng lão, có bốn vị trưởng lão, vị trí được phân dựa theo thực lực mạnh yếu.
- Cho nên?
Hi Bối Kỳ chớp chớp con mắt màu vàng óng, vẫn nghe không hiểu.
Mễ Á nhẫn nại giải thích:
- Nhị Trưởng Lão dùng năng lực tạo ra ảo ảnh giống cảnh vật xung quanh, bây giờ, bầu trời đám mây cũng là bắt chước, che giấu toàn bộ Ốc Đảo.
Cô bé Ma Cà Rồng mới chợt hiểu ra, khó trách người bên ngoài không phát hiện được Ốc Đảo.
Ai cũng sẽ không nghĩ tới, bên ngoài Ốc Đảo bị phủ thêm một tầng bầu trời ảo ảo.
Ba người đi xuống từ trên tường thành, đi trên đường phố, vẫn như cũ một bước một vang dội âm thanh.
- Cót két !
- Ở đây thật tồi tàn.
Hi Bối Kỳ bĩu môi, ánh mắt u oán nhìn về phía cô gái tai mèo, sớm biết cô đã không tới, ở lại Thành Huyền Vũ.
- Không còn cách nào khác, gió trên bầu trời thực sự quá lớn.
Khóe mặt của Mễ Á giật giật một cái.
Ở trên cao mấy ngàn mét, nơi này gió ít nhất cũng gần như gió bão cấp sáu bảy, thường xuyên thổi gãy cửa sổ.
Cho nên, cơ bản mỗi ngày đều có người sửa chữa phòng ốc, tường thành và tấm ván làm mặt đất.
- Tất nhiên gió lớn, vậy sao không học theo Thành Huyền Vũ, tạo một bức tường lưu ly bảo vệ?
Hi Bối Kỳ bĩu môi.
Bước chân của Mễ Á dừng lại, con mắt màu đỏ trợn tròn.
Bỗng nhiên, cô quay đầu nhìn về phía cô gái tóc vàng, giật mình nói:
- Đúng, có thể xây một bức tường che chắn Ốc Đảo!
- Vẫn là ta thông minh.
Cắm của Hi Bối Kỳ nâng lên, trên gương mặt xinh đẹp có chút đắc ý cười.
- Ta sẽ đề nghị với trưởng lão.
Khuôn mặt của Mễ Á nghiêm túc gật đầu.
- Khả năng các trưởng lão sẽ không đồng ý.
Lan Đế ngáp một cái, trong con ngươi màu hổ phách có chút mệt mỏi, liên tục đi đường nhanh mấy ngày, đều không được nghỉ ngơi thật tốt, bây giờ cô chỉ muốn tìm một ngủ một giấc thật ngon.
- Thử xem mới biết được.
Mễ Á ngẩng đầu nhìn về phía tầng thứ ba Ốc Đảo, đó là nơi ở, nơi làm việc của các trưởng lão.
Ốc Đảo chia làm ba tầng, tầng thứ nhất là nơi ở, khu làm việc dành cho cư dân bình thường và nhân viên.
Những đứa bé và cao tầng còn lại ở tầng thứ hai, tầng thứ ba là của các trưởng lão.
.............
Trong lòng Mễ Á tính toán, phải làm như thế nào mở miệng với các trưởng lão.
Lan Đế lại lần nữa ngáp một cái, hồn nhiên nói:
- Chúng ta đi tầng ba gặp mặt trưởng lão đi.
Cô chỉ muốn đi nhanh lên, báo cáo công tác, tiếp theo trở về ngủ một giấc.
- Ừ, đi thôi.
Mễ Á gật đầu, bước nhanh về phía quảng trường trung tâm tầng một Ốc Đảo, nơi đó có cầu thang nối với tầng hai.
Trong nội thành tầng một, đường rất rắc rối phức tạp, chỉ có thể đi đến trung tâm quảng trường để leo lên tầng hai.
Mễ Á đi ở phía trước, cô bé Ma Cà Rồng theo ở phía sau, nhìn ngó xung quanh.
Ở hai bên đường phố, có đặt rất nhiều thùng gỗ có kích thước không giống nhau, bên trong có trồng đủ loại đủ kiểu thực vật xanh, chỉ là trạng thái đều không phải rất tốt, có cây đã khô héo một nửa, chỉ có vài cây là xanh biếc.
- Mễ Á, những thực xanh này là dùng để làm đẹp đường đi sao?
Hi Bối Kỳ tò mò hỏi.
Cô nhớ đến Khu vực Trung ương Thành Huyền Vũ, nơi đó có trồng rất nhiều thực vật xanh.
Cô gái tai thỏ đã từng nói, những cây đó chủ yếu là dùng để trang trí Khu vực Trung ương, những cây làm thức ăn đều trồng ở khu vực quan trọng.
- Dĩ nhiên không phải, đây đều là dùng để làm nghiên cứu.
Mễ Á lắc đầu.
Cô nhẹ giọng giải thích:
- Chủ yếu là đang muốn nghiên cứu nguyên nhân thực vật xanh khô héo.
- Nhìn qua có rất nhiều cây đã sắp chết.
Hi Bối Kỳ nhỏ giọng thầm thì câu.
Các loài thực vật xanh trong thùng gỗ, hoàn toàn không thể so sánh với các loài cây được trồng ở Thành Huyền Vũ.
- ...... Ai.
Mễ Á thở dài.
Cô nhìn về phía thực vật xanh ở bên đường, có nhân viên nghiên cứu đang ngồi ở bên cạnh, quan sát trạng thái của chúng.
Phần lớn bọn họ đều đang nhíu mày đau khổ, trong mắt toàn là tơ máu, trạng thái tinh thần rất kém, đã nhiều năm như vậy, nghiên cứu vẫn tiến triển rất nhỏ.
- Mễ Á?
Âm thanh vui mừng xen lẫn chần chừ, truyền đến từ sau lưng ba người.
Mễ Á quay đầu nhìn lại, đã nhìn thấy một bóng dán quen thuộc.
Hai mắt màu đỏ của cô sáng lên, đáp lại:
- Lỵ Lỵ, đã lâu không gặp.
- Trở về lúc nào vậy?
Lỵ Lỵ bước nhanh tới, mái tóc màu xanh đậm bị gió thổi bay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận