Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1400: Giống Như Một Cái Xác Sống?



Quản gia quay đầu lại nhắc nhở:

- Đã có không ít luyện dược sư tới nơi này.

Tuyết Cơ chớp chớp đôi mắt đẹp, thì sao?

Quản gia nói trắng ra:

- Đừng gây nên mâu thuẫn với bọn họ, để cho mọi thứ rối loạn lên.

- Sẽ không, tất cả đều dựa vào bản lĩnh.

Tuyết Cơ lắc đầu, bày ra vẻ mặt ngươi cứ yên tâm.

Hiện tại, cô đã dùng năng lực của mình tạo ra một khuôn mặt bình thường.

Khuôn mặt mà Bách Biến Ma Nữ đang dùng dĩ nhiên không phải mặt của cô, làm như vậy sẽ an toàn hơn một chút.

Quản gia dẫn hai người đi tới cuối hành lang, quẹo vào một gian nhà gần đó, đây chính là căn phòng chuyên môn dành chi Dụ Phỉ Nhi chữa bệnh.

Lúc này, đã có bảy tám người đang đứng bên ngoài phòng, tuổi của bọn họ đều đã ngoài ba mươi, năm người đàn ông và hai người phụ nữ.

Bách Biến Ma Nữ và Tố Tô xuất hiện, đã khiến bọn họ nhìn chăm chú đánh giá.

Tuy ánh mắt của bọn họ không tốt, nhưng chưa từng gây ra hành động kích thích, hiển nhiên đã bị cảnh cáo từ trước.

Tuyết Cơ coi như không thấy ánh mắt soi mói của bọn họ, cô im lặng đứng đợi cùng bọn họ.

- Đi ra ngoài đi, ngươi không chữa được.

Trong phòng, truyền ra một âm thanh mỏi mệt.

Một lát sau, một người đàn ông cao gầy đi ra, sắc mặt rất khó coi, hắn lắc đầu rồi rời đi.

- Lại thất bại.

Quản gia thở dài.

- Kế tiếp.

Trong phòng, giọng nam vừa nãy lần thứ hai vang lên.

- Vâng.

Quản gia vội vàng lên tiếng.

Hắn liếc mắt nhìn Tuyết Cơ một cái, sau đó nhìn về phía những người khác, tiện tay chỉ vào một người rồi nói:

- Ngươi vào đi.

Quản gia chỉ một ông lão, râu tóc hoa râm, ước chừng đã bảy mươi tuổi.

- Được.

Lão mang theo thùng gỗ bước đi thong thả vào trong phòng gian.

Qua nửa giờ, giọng nam khàn khàn lại vang lên, lần này còn kèm theo chút không kiên nhẫn.

- Đi ra ngoài.

Dụ Chính mệt mỏi nói.

Hắn ngồi ở bên giường, người còn gái đang nhắm chặt hai mắt nằm trên giường là con gái của hắn.

Lão thu dọn thùng gỗ, lộ ra vẻ mặt tiếc nuối đưa mắt nhìn Dụ Phỉ Nhi đang nằm trên giường, lắc đầu rồi rời đi.

- Phỉ Nhi, chừng nào thì ngươi mới tỉnh lại?

Dụ Chính đặt tay lên trán con gái, cảm giác lạnh lẽo truyền tới bàn tay hắn, cô ấy không có chút ấm áp nào giống người bình thường.

Sau khi ông lão rời khỏi, vị luyện dược sư tiếp theo lại đi vào phòng bắt đầu kiểm tra đo lường.

Dụ Chính ở một bên nhìn, hai mắt càng ngày càng hồng, vẻ mỏi mệt trên mặt hắn đã không che giấu được.

Vị luyện dược sư này cứ kiểm tra một lần lại một lần, sau đó lắc đầu thu dọn đồ vật chuẩn bị rời đi, hắn không có ý định tiến hành trị liệu.

Dụ Chính suy nghĩ hỏi:

- Ngươi cũng không có biện pháp?

- Ta không nhìn ra bệnh của tiểu thư, không dám dùng dược lung tung.

Luyện dược sư chi tiết trả lời.

Không chữa khỏi cũng không sao, nhưng nếu dùng dược lung tung làm cho Dụ Phỉ Nhi chết đi, vậy là chuyện lớn rồi.

Dụ Chính nhíu mày, trầm mặc khoát tay áo.

Vị luyện dược sư tiếp theo đi vào phòng, kiểm tra được nửa giờ, nhưng vẫn như trước hết đường xoay xở.

Bên ngoài phòng, tâm tình Tuyết Cơ càng trở nên trầm trọng, một đám luyện dược sư đi vào phòng, lại một đám thở dài bước ra, hiển nhiên đều không chữa được cho Dụ Phỉ Nhi.

- Đều là phế vật.

Quản gia thấp giọng mắng một câu.

Cho đến cuối cùng, bên ngoài phòng chỉ còn lại hai người Bách Biến Ma Nữ và Tố Tô, những luyện dược sư khác đều đã thử qua, nhưng tất cả đều thất bại.

Lúc này, sắc trời bên ngoài đã trở nên u ám.

- Vào đi thôi.

Quản gia liếc mắt nhìn Tuyết Cơ một cái, trong lòng đã không còn hy vọng.

Tuyết Cơ không thèm để ý, lưu lại Tố Tô ở ngoài rồi cất bước đi vào phòng. Vào trong, cô đã chạm phải hai tròng mắt màu đỏ của Dụ Chính.

- Xin chào.

Tuyết Cơ gật đầu ra hiệu.

- Ừm.

Dụ Chính liếc mắt nhìn Bách Biến Ma Nữ một cái, thấy cô còn trẻ như thế, chút nữa đã thốt ra lời thất lễ, cũng may hắn đã nhịn xuống được, sau đó nâng tay chỉ vào con gái trên giường.

Tuyết Cơ nhìn về phía cô gái trên giường lớn, cô ấy tầm mười lăm, mười sáu tuổi, có một mái tóc dài màu hồng nhạt, chỉ là sắc mặt cực kỳ tái nhợt, như là toàn thân bị mất hết máu.

Bách Biến Ma Nữ đứng ngay ngắn bên giường, bày ra động tác tiêu chuẩn kiểm tra một lần, phát hiện cơ thể nhiệt độ Dụ Phỉ Nhi không bình thường, nhưng trong lòng cũng không nghĩ ra căn bệnh nào có triệu chứng như thế này.

Tuyết Cơ không hề do dự, lấy ra gói to bên hông, xuất ra một cái hộp ngọc lưu ly cùng một cái bình ngọc lưu ly.

- Các hạ, chuẩn bị một chút nước ấm, ngâm lá trà trong hộp này đi.

Cô đưa hộp ngọc lưu ly đưa cho Dụ Chính. Dụ Chính lên tinh thần, vẻ mặt bình tĩnh của Tuyết Cơ làm cho hắn thấy được hy vọng.

- Đây là cái gì? Có ích lợi gì?

Hắn tiếp nhận hộp ngọc lưu ly, sau khi mở ra đã nhìn thấy lá trà Tinh Thần ở bên trong.

Tuyết Cơ thuận miệng nói:

- Ngươi cứ cho một mảnh vào miệng là biết.

Dụ Chính có chút hiếu kỳ, thật sự cầm lên một mảnh lá trà Tinh Thần bỏ vào trong miệng.

Ngay sau đó, hắn cảm giác suy nghĩ trong đầu mình chưa từng thông suốt đến thế, thân thể mỏi mệt trở thành hư không, như được làm lễ rửa tội một lần.

- Đây là?

Dụ Chính kinh ngạc lên tiếng.

- Đừng chậm trễ thời gian, nhanh đi pha trà.

Tuyết Cơ ngây thơ nói.

- Được.

Dụ Chính không thèm để ý tới giọng của Tuyết Cơ, hắn vội vàng tự mình đi pha trà. Chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cho con gái, hắn bị sai sử vài câu cũng chẳng sao.

Ý tưởng của Tuyết Cơ, là trước tiên cứ dùng trà Tinh Thần thử xem, nhỡ đâu có thể chữa khỏi cho Dụ Phỉ Nhi, nếu không được, lại dùng phương pháp khác.

Rất nhanh, Dụ Chính đã bưng ấm trà trở lại, rồi hai tay đưa cho Bách Biến Ma Nữ.

Tuyết Cơ đem Dụ Phỉ Nhi nâng dậy, nước trà trong chén có màu xanh biếc, cô từ từ đưa vào trong miệng cô gái.

Vài ngụm nước trà vào miệng, sắc mặt cô gái kia dùng mắt thường cũng có thể thấy được đã dễ nhìn hơn rất nhiều, nhưng cô ấy vẫn chưa tỉnh lại.

- Phỉ Nhi!

Dụ Chính lộ ra vẻ mặt vui mừng, hắn đã thấy được hy vọng.

Chỉ là qua hơn mười phút, con gái hắn vẫn chưa chịu mở mắt, điều này làm cho sắc mặt Dụ Chính lại trở nên khó coi.

- Đừng vội, còn một biện pháp khác.

Trong lòng Tuyết Cơ cũng khẩn trương.

- Biện pháp gì?

Dụ Chính lần thứ hai đánh lên tinh thần.

Trong suy nghĩ của hắn, cô gái trước mắt này có bản lĩnh hơn tất cả những luyện dược sư hồi nãy, ít nhất cũng có thể làm cho sắc mặt con gái hắn trở nên bình thường hơn một chút, mà không còn tái nhợt như một cái xác sống.

………

Tuyết Cơ cầm lấy bình ngọc lưu ly, bên trong chỉ có vài giọt chất lỏng như lục bảo thạch. Theo tay cô nhẹ nhàng lưu động, vài giọt chất lỏng trong bình cũng lắc lư theo, nhưng không hề hoà tan cùng một chỗ.

Tuyết Cơ nhìn Nước Mắt Thiên Sứ trong bình ngọc lưu ly, vẻ mặt cực kỳ không nỡ, lại hơi do dự một chút.

- Đây là cái gì?

Dụ Chính khẩn trương hỏi.

- Là một loại bí dược cực kỳ trân quý.

Tuyết Cơ lạnh lùng nói.

Cô nghiêm mặt nhìn về phía Dụ Chính:

- Một giọt này có giá tương đương với năm nghìn viên tinh thạch ma thú cấp ba.

- Dùng, chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cho con gái ta, tất cả cứ dùng, tinh thạch ma thú không thành vấn đề.

Dụ Chính không chút do dự nói.

- Được.

Tuyết Cơ âm thầm thở phào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận