Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2495: Mau Ngủ Đi, Ta Sẽ Không Vứt Bỏ Ngươi (Phần 2)

- Tốt.

Lúc này An Kỳ mới cầm đũa lên, bắt đầu ăn ngấu nghiến, khóe miệng dính đầy nước sốt thịt.

- Ngao ô ~~~

Đôi mắt to tròn của nàng sáng lên, vui vẻ nói:

- Món này ăn quá ngon.

Khóe môi của Mục Lương cong lên, chờ đợi thiếu nữ ăn xong, sau đó cả hai mới rời khỏi quán rượu.

An Kỳ tò mò hỏi:

- Mục Lương ca ca, chúng ta đi vương quốc Tây Hoa bằng cách nào thế?

Nàng suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn muốn gọi Mục Lương là ca ca, cảm thấy như vậy cả hai sẽ thân thiết hơn một chút.

- Bay qua.

Mục Lương nói rồi nhẹ nhàng khoác tay lên vai thiếu nữ, một gợn sóng vô hình bao vây nàng vào trong.

- Hở?

An Kỳ sửng sốt một chút.

Giây kế tiếp, Mục Lương mang theo nàng bay lên trời, hướng về phía vương quốc Tây Hoa.

- A.. A.. A…

Sắc mặt của An Kỳ hơi trắng bệch, nàng không dám cúi đầu nhìn thành Đại La càng ngày càng nhỏ.

- Cao quá đi.

Giọng nói của nàng run rẩy.

- Thả lỏng đi, rất an toàn.

Mục Lương trấn an nói.

- ... Tốt.

An Kỳ yếu ớt đáp lại, nhưng mà vẫn không dám cúi đầu nhìn dưới chân.

Mục Lương mỉm cười, mang theo thiếu nữ tiếp tục bay tới trước, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Hắn ngăn cản gió to thổi tới giúp An Kỳ, lúc này nàng ấy mới có thể hít thở bình thường.

Hai người bay nửa giờ, sự sợ hãi trong lòng An Kỳ mới giảm bớt, len lén cúi đầu đi xem mặt đất.

- Còn sợ không?

Mục Lương thuận miệng hỏi.

An Kỳ nhỏ giọng đáp:

- Còn, một chút.

Mục Lương mỉm cười nói:

- Bay rất rất vui.

An Kỳ mím môi, ép buộc bản thân nhìn xuống mặt đất, chậm rãi làm cơ thể thích ứng cảm giác mất trọng lực.

- Phù phù ~~~

Mục Lương cảm nhận được tiếng hít thở và tiếng tim đập của An Kỳ trở lại bình thường, cúi đầu nhìn nàng một cái, phát hiện thiếu nữ đang ở thưởng thức cảnh đẹp dưới mặt đất.

- Ngươi có thể cảm nhận được Vua Hư Quỷ đang ở đâu sao?

Hắn ôn hòa hỏi.

Hắn muốn xem coi trên đường đến vương quốc Tây Hoa có tìm được Vua Hư Quỷ còn lại hay không.

- Ta thử một chút.

An Kỳ phục hồi tinh thần lại, vội vàng gật đầu đáp một tiếng.

Nàng nhắm mắt lại, nhớ lại dáng dấp của Vua Hư Quỷ rồi thi triển năng lực tìm kiếm vị trí của bọn nó.

Tốc độ phi hành của Mục Lương không thay đổi, đồng thời còn khống chế làn gió xung quanh, tránh cho thiếu nữ khó chịu.

Hơn mười phút sau.

An Kỳ mở mắt ra, nghiêm mặt nói:

- Mục Lương ca ca, Vua Hư Quỷ ở ngay phía trước, có thể là khoảng cách quá xa cho nên ta không xác định vị trí cụ thể được.

Càng ở gần mục tiêu thì thiếu nữ càng có thể tinh chuẩn tìm được đối phương.

- Tốt, vậy chúng tới gần một chút lại thử lần nữa.

Đôi mắt đen nhánh của Mục Lương sáng lên.

Hắn vươn tay kéo thiếu nữ lại sát gần mình, ngay sau đó gia tăng tốc độ gấp mười lần, chỉ lưu lại tàn ảnh phía sau.

An Kỳ cố nén sự sợ hãi, áp chế không cho mình thét chói tai.

Mục Lương phi hành ba giờ, sau đó tìm một đỉnh núi hạ xuống để thiếu nữ nghỉ ngơi một hồi.

- Ục ục ~~~

An Kỳ ôm bụng, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi trắng bệch.

- Cơ thể cảm thấy khó chịu à?

Mục Lương quan tâm hỏi.

Lỗ tai của An Kỳ ửng đỏ, nói:

- Ta ổn mà, Mục Lương ca ca không cần lo lắng.

- Đói bụng phải không?

Mục Lương hơi nhướng mày.

- ... Vâng.

An Kỳ thành thật gật đầu.

- Vậy nấu chút thức ăn đi.

Mục Lương lấy ra nồi lẩu tự sôi và các loại nguyên liệu nấu ăn, thuần thục xử lý.

An Kỳ vội vàng nói:

- Mục Lương ca ca, ta giúp ngươi.

- Không cần đâu, người ngồi đấy chờ ăn là được.

Mục Lương xua tay, lấy ra dao bầu cắt thịt lột vỏ, tiếp tục nấu nướng mỹ thực.

An Kỳ ngồi xổm ở bên cạnh nhìn chăm chú Mục Lương thuần thục nấu nướng, ngửi được mùi thơm nức mũi khiến cô bé không khỏi điên cuồng nuốt nước miếng.

- Vừa nhìn đã biết ăn rất ngon rồi.

Cô bé nói thầm một tiếng, ánh mắt tràn đầy sự chờ mong.

Trên không trung, An Kỳ nắm chặt cổ áo của Mục Lương, vùi đầu vào ngực hắn.

Hai người nghỉ ngơi hai giờ ở đỉnh núi rồi lại bay lên cao, tiếp tục lên đường đến vương quốc Tây Hoa.

An Kỳ là người thường, Mục Lương không có cách nào mang theo nàng tiến hành Nhảy Vọt Ám Ảnh Vọt nhiều lần, đành phải phi hành tốc độ cao với thời gian dài hơn.

An Kỳ buồn bực hỏi:

- Mục Lương ca ca, chúng ta đến đâu rồi?

- Hiện giờ chắc là đã tiến vào vương quốc Tây Hoa rồi.

Mục Lương nói với giọng điệu không xác định.

Hắn cúi đầu hỏi:

- Ngươi cần nghỉ ngơi không?

- Không cần.....

An Kỳ nhỏ giọng đáp.

Ánh mắt của Mục Lương lấp lóe, cuối tầm mắt xuất hiện một ngọn núi cao trăm mét, mặt trên có rất nhiều kiến trúc và phòng ốc.

- Phía trước có một tòa thành, chúng ta đáp xuống nghỉ ngơi một chút.

Hắn nhàn nhạt nói.

Đây là một tòa thành xây dọc quanh núi, dựa vào kích cỡ và số lượng phòng ốc thì đây là một tòa thành cỡ nhỏ.

An Kỳ nghe vậy ngẩng đầu hỏi:

- Ca ca cũng mệt mỏi sao?

- Ừm, bay lâu rồi nên mệt mỏi.

Mục Lương thuận miệng trả lời.

Cơ thể của An Kỳ còn rất yếu ớt, chưa được ma dược và bí dược cường hóa, cho nên cần thời gian dài hơn để nghỉ ngơi.

Bên ngoài cơ thể hắn xuất hiện hào quang chín màu, cả hai ẩn thân từ trên trời giáng xuống một con đường không người qua lại.

- Ông ~~~

Mục Lương ngắm nhìn hoàn cảnh bốn phía, bình tĩnh nói:

- Hoàn cảnh nơi đây khá tốt.

An Kỳ nắm chặt tay áo của Mục Lương, tò mò ngắm nhìn bốn phía, nói:

- Đúng vậy, không hề có mùi hôi thối như ở thành Đại La.

Tòa thành xây quanh núi này có rất nhiều lục thực, tỷ lệ xanh hoá bao trùm có hơn sáu mươi phần trăm, rất nhiều phòng ốc đều ẩn vào trong các tán cây.

Có lẽ vì nguyên nhân này nên dù trên mặt đất vẫn còn rác rưởi thì không khí lại tươi mát hơn nhiều so với các tòa thành khác ở đại lục mới.

Mục Lương dắt tay bé gái đi về phía trước, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy một quán ăn được xây ở sườn núi.

Hắn dừng bước lại nhìn về phía An Kỳ, ôn hòa nói:

- Hôm nay ta không nấu cơm, chúng ta vào trong đó ăn một chút.

- Tốt.

An Kỳ mềm mại lên tiếng.

Hai người đi vào quán ăn, hoàn cảnh bên trong rất tối tăm, chỉ có hai ngọn đèn chiếu sáng ở quầy hàng.

Đây là một quán ăn rất bình thường, từ cách trang trí là có thể nhìn ra được, ngay cả Đá Phát Sáng để chiếu sáng cũng không có.

Trong quán ăn đã có một vài thực khách ngồi ăn cơm, thấy Mục Lương và An Kỳ tiến vào, tất cả đều ngước mắt nhìn lại, khi thấy rõ trang phục của Mục Lương thì bọn họ không khỏi quan sát vài lần.

- Chậc chậc, quý tộc cũng sẽ tới chỗ như thế này ăn uống sao?

Một người hạ giọng nói với đồng bạn ngồi bên cạnh.

An Kỳ có chút sợ hãi, vội vàng nép sau lưng Mục Lương.

- Hì hì, mời hai vị ngồi đây.

Ông chủ quán ăn là một người đàn ông cao lớn bặm trợn, thấy Mục Lương và An Kỳ tiến vào thì lập tức nhiệt tình đi tới chào đón.

Mục Lương bình thản hỏi:

- Ở đây có món gì?

Ông chủ quán ăn nhếch miệng cười đáp:

- Có thịt chiên và thịt hầm rau xanh, quý khách muốn ăn cái gì?

Mục Lương nhìn về phía thiếu nữ, thuận miệng hỏi:

- Ngươi muốn ăn gì?

An Kỳ suy nghĩ một chút rồi nhỏ giọng nói:

- Thịt chiên....

- Vậy thì cho ta hai phần thịt chiên và một phần thịt hầm rau xanh.

Mục Lương nhìn về phía ông chủ quán ăn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận