Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 252: Chế Biến Món Ăn Mới, Bột Hồ

- Các ngươi không cảm thấy đã ăn ngán những món này sao?
Mục Lương cẩn thận dùng từ.
- Không có, món nào cũng rất ngon.
Hi Bối Kỳ đáp lại:
- Trước kia ta chưa từng ăn món ngon như vậy, ăn vài chục năm cũng sẽ không chán…
Mễ Á liếc bé gái tóc vàng một cái, ngươi mới ăn cơm ở đây mấy ngày, hình như không có quyền lợi phát biểu ý kiến đi.
Mễ Nặc mất mát lôi kéo tai thỏ.
Cô vô cùng đáng thương, hỏi:
- Mục Lương, ngươi là ngán ăn rồi sao?
- Khụ khụ, không có, ta chỉ là cảm thấy có thể thay đổi khẩu vị một chút.
Mục Lương ho nhẹ hai tiếng, không thể làm trái tim thiếu nữ bị tổn thương.
Chủ yếu là đồ ăn không có hương vị gì, anh bỗng muốn ăn đồ ăn có gia vị mạnh.
- Ta cảm thấy ăn ngon, không ngán.
Ly Nguyệt nhẹ giọng trấn an thiếu nữ.
- Ăn không ngán.
Ngôn Băng cũng gật đầu nói.
Đôi mắt màu đỏ ửng của Mễ Á nhìn Mục Lương, cảm xúc trên gương mặt đẹp có chút phức tạp. Đồ ăn mỹ vị như thế, lại có người cảm thấy ngán.
Đây là trước kia Mễ Á không dám tưởng tượng ra, nhưng hiện tại trước mắt cô đã xuất hiện một người.
- Có thức ăn càng ngon, các ngươi có muốn ăn hay không?
Mục Lương quyết định nói sang chuyện khác.
- Muốn.
Hai mắt của Nguyệt Phi Nhan sáng ngời, trong chớp mắt, là người thứ nhất giơ tay.
- Ta cũng muốn.
Mễ Nặc nhỏ giọng đáp.
Cô nhìn thức ăn trên bàn cơm, hình như liên tục năm sáu ngày đều không có thay đổi lớn, mỗi ngày ba bữa đều là như vậy.
Cô gái tai thỏ cảm thấy nên học nhiều một vài món ăn mà Mục Lương thích ăn mới được.
Mục Lương ngẫm nghĩ một lát, nói:
- Vậy để ta làm cơm trưa đi.
Trong lòng anh đã có tính toán, là lúc nên làm cho thực đơn phong phú, không thì anh ăn nhiều sẽ điên.
- Để ta giúp ngươi.
Mễ Nặc giòn tan nói.
- Được, ngươi cũng có thể học một chút.
Mục Lương gật đầu, bình thường nấu cơm xuống bếp đều do Mễ Nặc, Vệ Ấu Lan phụ trách.
Các cô gái đều cảm thấy tò mò, cuối cùng thì Mục Lương sẽ làm ra mỹ thực gì. Ăn xong bữa sáng, các cô gái bận rộn đi làm việc của mình.
Mục Lương nhìn theo các cô gái rời đi nhà ăn, quay đầu lại, dặn dò nói:
- Tiểu Lan, đi lấy mấy cái khoai lang đỏ, lột vỏ sau đó cắt thành miếng nhỏ, lát nữa ta sẽ sử dụng.
- Vâng thưa Mục Lương đại nhân.
Vệ Ấu Lan ngoan ngoãn lên tiếng, xắn lên tay áo đi phòng cất chứa lấy khoai lang đỏ.
- Ta đây làm gì?
Hai mắt của Mễ Nặc trông mong hỏi.
Trong lòng của cô có chút tò mò, Mục Lương sẽ dùng khoai lang đỏ để làm ra mỹ thực gì.
Hi Bối Kỳ rất quen thuộc hỏi:
- Vừa mới ăn xong bữa sáng, hiện tại đã chuẩn bị cơm trưa sao?
Hiện tại, cô và Mễ Á cả ngày đều rất nhàm chán, các cô gần như đã đi dạo hết thành Huyền Vũ rồi, cũng đi qua Phố Buôn Bán rất nhiều lần.
- Ừ, làm mỹ thực cần thời gian dài.
Mục Lương không giải thích quá nhiều. Anh đi tới vườn hoa, dùng năng lực phá vỡ một khối tảng đá lớn, lại sắp xếp khối đá thành một hình trụ thấp bé, đào ra một cái lỗ tròn ở trung gian.
Một cái cối đá đơn giản đã làm xong.
Mục Lương ngưng tụ ra một vũng nước, súc rửa sạch sẽ cối đá.
- Cục đá to ấy để làm gì?
Mễ Nặc càng thêm tò mò.
- Đây là cối đá, có thể nghiền khoai lang đỏ thành bột hồ.
Mục Lương đơn giản giải thích vài câu, chuẩn bị tay cầm tay dạy học.
Anh chuyển cối đá tới phòng bếp, đặt ở trên một phiến đá sạch.
- Mục Lương đại nhân, ta xử lý xong khoai lang đỏ rồi.
Vệ Ấu Lan xách tới hai cái thùng gỗ lớn, bên trong đựng đầy khoai lang đỏ đã cắt thành miếng.
- Vừa vặn, hiện tại bắt đầu nghiền bột hồ.
Mục Lương ngồi ở trên ghế đá do anh ngưng tụ năng lực tạo ra.
Cô gái tai thỏ, tiểu hầu gái đứng ở bên trái hắn, Mễ Á và Hi Bối Kỳ đứng ở phía bên phải, đầy mặt tò mò quan sát.
Mục Lương cầm lấy một miếng khoai lang đỏ, để vào lỗ tròn giữa cối đá, sau đó chuyển động cối đá, đồng thời liên tục đổ thêm ít nước vào trong lỗ tròn.
- Ư, đây là công nghệ gì?
Mễ Nặc cảm thấy ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy loại phương thức xử lý này.
- Cảm giác rất thú vị, ta có thể làm thử được không?
Hi Bối Kỳ nóng lòng muốn thử hỏi.
- Có thể.
Mục Lương cười, tránh ra vị trí.
Bé gái tóc vàng vội vàng ngồi xuống, học động tác chuyển động cối đá vừa nãy của Mục Lương: khoai lang đỏ bị nghiền thành bột hồ, chảy ra từ bên cạnh lỗ tròn, cuối cùng nhỏ giọt xuống thùng gỗ đã để sẵn ở bên dưới.
- Thật thú vị.
Hi Bối Kỳ chơi đến vô cùng vui vẻ.
- Cho ta thử xem.
Mễ Á tới gần.
- Không cần, ta muốn chơi thêm lát nữa.
Hi Bối Kỳ vừa mới làm thử, còn chưa chơi đủ đâu.
- Luân phiên nhau làm.
Mễ Nặc cười khanh khách nói.
Vệ Ấu Lan cũng đang trộm xoa xoa tay, cô cũng muốn thử làm xem.
- Nơi này giao cho các ngươi.
Mục Lương ôn hòa nói.
Anh phải đi chuẩn bị những thứ khác.
- Được.
Mấy người đồng thanh trả lời, đều đang vội tranh đoạt việc chuyển cối đá thú vị.
Mục Lương rời khỏi phòng bếp, đi tìm một mảnh vải thượng đẳng, sau đó liên tục Ngưng Tụ Nguyên Tố Nước rửa sạch mảnh vải.
Khi anh quay lại phòng bếp, các cô gái đã chơi chán rồi; có ba cái thùng gỗ lớn để ở bên cạnh, bên trong chứa đầy bột hồ màu hồng cam đậm.
- Mục Lương, đã chuẩn bị tốt.
Mễ Nặc nhẹ giọng nói.
Mấy người đều đã được cường hóa, nghiền một chút bột hồ rất là nhẹ nhàng.
- Vậy tiến hành bước tiếp theo, lọc.
Mục Lương vẩy mảnh vải vừa mới rửa sạch ra cho thẳng. Anh nhìn về phía Vệ Ấu Lan, phân phó:
- Tiểu Lan, lại đi lấy hai cái thùng gỗ tới.
- Vâng.
Vệ Ấu Lan vội vàng rời đi.
Một lát sau.
Cô xách thùng gỗ trở về, ôn nhu nói:
- Thùng gỗ đã rửa sạch.
- Rất tốt.
Mục Lương nhìn cô, ánh mắt khen ngợi.
Vệ Ấu Lan ngượng ngùng, lại vui vẻ cười cười.
Mục Lương trải ra mảnh vải che ở trên miệng thùng gỗ, lại dùng muỗng gỗ múc bột hồ đổ vào trên mảnh vải, làm cho nước và bã lần đầu tách ra.
- Mục Lương, để ta làm đi.
Mễ Nặc tiến lại gần.
- Được, ngươi làm đi.
Mục Lương đưa muỗng gỗ cho cô.
Anh nhắc nhở:
- Lúc đổ bột hồ nên làm từ từ, trong lúc làm có thể rung mảnh vải một chút, tốc độ lọc sẽ mau hơn chút.
- Vâng.
Mễ Nặc lên tiếng, cắn đôi môi hồng càng thêm chuyên chú.
Bột hồ trong thùng gỗ dần dần giảm bớt, có thể thêm nước vào bã, quấy lên, sau đó lại lọc lần nữa, cái này gọi là lợi dụng hóa lớn nhất.
Các cô gái lần lượt thay phiên làm việc, Mục Lương thì ở một bên mừng rỡ được rảnh rỗi, trên mặt mang cười nhìn các cô vui đùa ầm ĩ.
Nửa giờ sau, bột hồ đã toàn bộ được lọc xong, thu được sáu cái thùng nước màu cam xám, còn có một thùng đầy bã khoai lang đỏ.
- Đống bã khoai lang này thì đút cho Lợn Tám Răng Nanh đi.
Mục Lương mở miệng nói.
- Những thứ ấy không phải là đồ ăn của chúng ta sao?
Mễ Nặc trừng lớn đôi mắt, bận việc lâu như vậy, kết quả chỉ để lại mấy thùng nước?
- Có thể ăn, nhưng hương vị không ngon, vẫn nên bỏ đi.
Mục Lương cười khổ một tiếng.
Đây là hiểu lầm, thứ tốt chân chính ngược lại là sáu thùng nước có cảm giác không có gì đặc biệt kia.
- Được rồi, vậy cầm đi đút cho Lợn Tám Răng Nanh ăn.
Mễ Nặc chép miệng.
Cô nhìn về phía sáu thùng nước đục, dáng vẻ hài hước khiến cho Mục Lương cảm thấy buồn cười.
- Chúng ta sẽ không uống cái này thay bữa trưa chứ?
Hi Bối Kỳ nói suy đoán trong lòng các cô gái.
- Đương nhiên không phải, còn cần tiếp tục gia công.
Mục Lương không nhịn được bật cười.
Anh nâng lên đôi tay, phát động năng lực thao tác nguyên tố nước.
Nước trong thùng gỗ bắt đầu biến thành sương mù, nguyên tố nước hòa tan trong không khí, độ ẩm không khí trong phòng bếp tức khắc tăng lên cao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận