Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2135: Sống Không Bằng Chết



- Chờ đã.

Một giọng nói hờ hững vang lên, tiếp đó một bàn tay to lớn đặt lên cổ tay cô ta.

Đồng tử của Tử Địch Lệ co rút lại, quay đầu nhìn về phía chủ nhân của bàn tay kia.

Mục Lương đột nhiên xuất hiện, bên cạnh còn có Tinh Linh Sinh Mệnh.

Đôi môi hồng của Tử Địch Lệ khẽ nhếch, muốn nói chuyện lại phát hiện mình không thể phát ra được bất cứ âm thanh nào, cơ thể thì không cách nào nhúc nhích được, giống như là bị giam cầm.

- Bệ hạ.

Vệ Ấu Lan vui mừng lên tiếng.

Anh nhẹ nhàng gật đầu, bình tĩnh hỏi:

- Ừm, đã xảy ra chuyện gì vậy?

Vệ Ấu Lan kể lại chuyện đã xảy ra:

- Bệ hạ, ta đạp xe đạp bất cẩn tông vào cô ta.....

- Cô ta cố ý đấy!

Linh Nhi ngây thơ nói.

Mục Lương nhìn về phía Tử Địch Lệ, bình tĩnh hỏi:

- Tử chấp sự, đúng không?

-...

Sắc mặt Tử Địch Lệ trắng bệch, trong lòng hoảng sợ không thôi, làm sao thân phận của mình bị phát hiện rồi?

Vệ Ấu Lan kinh ngạc thốt lên:

- Cái gì, cô ta là Tử chấp sự sao?

Cô vội vã cướp lại bí dược trong tay nữ nhân, đóng nắp lại rồi thu hồi vào trong ma cụ không gian chứa đựng.

- Không phải, ta không hiểu các hạ đang nói cái gì cả.

Cô há miệng, phát hiện mình có thể nói chuyện.

- Chớ giả bộ nữa Tử chấp sự.

Mục Lương hờ hững nói.

Vẻ mặt của Tử Địch Lệ lộ ra tia hoang mang, cố gắng bình tĩnh nói:

- Ta thật sự không biết ngươi đang nói cái gì.

Mục Lương lạnh lùng nắm lấy cổ tay của đối phương, lấy ra một sợi tóc cùng màu với tóc của tiểu hầu gái trong ống tay áo cô ta.

- Đó là tóc của ta!

Vệ Ấu Lan nghĩ đến chuyện gì đó, không khỏi phẫn nộ trừng mắt nữ nhân.

Tử Địch Lệ giả vờ mờ mịt hỏi:

- Đây chỉ là một sợi tóc, có chuyện gì sao?

- Tóc là vật trung gian cho hắc ma pháp Nguyền Rủa.

Mục Lương hờ hững đáp.

Tử Địch Lệ giải thích:

- Ta thật sự không biết ngươi đang nói cái gì, sợi tóc này chỉ là vô tình rớt vào trong ống tay áo của ta mà thôi.

Mục Lương nói không chút để ý:

- Không cần phải giải thích nữa, mang về thẩm vấn một hồi sẽ biết thôi.

- Bệ hạ..... Là do ta quá bất cẩn.

Vệ Ấu Lan cúi đầu áy náy nói.

- Không phải lỗi của ngươi, là cô ta quỷ kế đa đoan.

Mục Lương vỗ bả vai của tiểu hầu gái, trấn an nói:

- Ngươi điều chỉnh tâm tình một chút, không phải còn muốn đến Cục Quản Lý làm việc sao?

- Vâng.

Vệ Ấu Lan gật đầu thật mạnh, nhìn chăm chú vào Mục Lương và cô gái kia biến mất tại chỗ.

- Ông ~~~

Ngay sau đó, anh mang theo Tử chấp sự xuất hiện ở bên trong cung điện.

- Bệ hạ đã trở về rồi.

Các tiểu hầu gái cung kính mở miệng.

Cơ thể của Tử Địch Lệ run lên, ngắm nhìn hoàn cảnh bốn phía lạ lẫm.

- Diêu Nhi đâu rồi?

Mục Lương bình tĩnh hỏi.

- Bệ hạ, ta ở chỗ này.

Diêu Nhi đi ra phòng bếp, trên người vẫn còn mặc tạp dề.

Anh bình thản nói:

- Đi theo ta.

- Vâng.

Diêu Nhi vội vã gỡ tạp dề xuống rồi bước nhanh theo Mục Lương đến thư phòng.

Mục Lương ngồi xuống, Tử Địch Lệ bị tơ nhện treo lên trên trần nhà, hai chân cách mặt đất khoảng hai mươi centimet.

Tử Địch Lệ bắt đầu lo lắng, người trước mắt cô ta là quốc vương vương quốc Huyền Vũ Vương, không phải là người bình thường, xem ra lần này cô ta tiêu đời rồi.

- Bệ hạ.

Diêu Nhi đứng bên cạnh Mục Lương.

- Ngươi là Tử chấp sự?

Anh nhìn về phía Tử Địch Lệ.

- Không phải, ta không biết Tử chấp sự là gì cả.

Tử Địch Lệ lắc đầu.

Diêu Nhi ngây thơ nói:

- Bệ hạ, nàng nói dối.

Khóe môi của Mục Lương cong lên, không nói lời nào mà nhìn về phía Tử chấp sự.

Đôi mắt của Tử Địch Lệ trợn to, tức giận hỏi:

- Vì sao ngươi lại bảo ta nói dối chứ?

- Diêu Nhi có thể xem thấu tất cả lời nói dối.

Mục Lương đáp với giọng điệu bình thản như nước.

- Ma pháp chân ngôn?

Tử Địch Lệ kinh ngạc thốt lên.

Diêu Nhi co giật môi hồng, không có trả lời.

- Tử chấp sự, Hắc Phượng Hoàng ở đâu?

Mục Lương ngồi bắt chéo chân hỏi.

Tử Địch Lệ lạnh mặt nói:

- Ta không biết.

Diêu Nhi không nói gì, chứng minh đối phương không có nói dối, cô ta thật sự không biết Hắc Phượng Hoàng ở nơi nào.

- Ngươi tới vương quốc Huyền Vũ với mục đích gì, hoặc nói cách khác, Hắc Phượng Hoàng sai ngươi tới đây làm cái gì?

Mục Lương lạnh giọng hỏi.

Tử Địch Lệ cắn miệng, không nói một câu nào.

- Không nói?

Mục Lương hơi nhướng mày.

- Bệ hạ, muốn dùng hình tra tấn sao?

Diêu Nhi nhỏ giọng hỏi.

Mục Lương suy nghĩ một chút, quay đầu nói:

- Bảo Nguyệt Phi Nhan trở về đây một chuyến.

- Vâng!

Diêu Nhi nghĩ tới điều gì đó, vội vàng xoay người rời đi thư phòng.

Mục Lương nhìn về phía Tử Địch Lệ, nói:

- Ta khuyên ngươi thành thật trả lời, nếu không một lúc nữa sẽ hối hận.

- Hừ, ta không biết.

Hắc Phượng Hoàng hừ lạnh một tiếng.

- Rất tốt.

Mục Lương đáp không thèm để ý, hơi rũ mắt nghĩ ngợi, giơ tay lên rồi nhẹ nhàng chuyển động ngón tay, cơ thể Tử Địch Lệ lập tức xoay tròn liên tục.

- Ong ong ong ~~~

Tử Địch Lệ cắn răng, hình ảnh trước mắt vẫn luôn biến hóa.

...

Cô ta không biết mình xoay bao nhiêu vòng, ý thức có chút mơ hồ, cảm giác ghê tởm xông tới, rất muốn nôn ra nhưng miệng đã bị tơ nhện dính chặt.

Tử Địch Lệ rất khó chịu, lúc này cô ta ước gì được chết một cách thống khoái.

- Ong ong ong ~

Mục Lương ngáp một cái, ngón tay giơ lên, tốc độ xoay tròn nhanh hơn nữa.

Ý thức của Tử Địch Lệ càng ngày càng mơ hồ, cảm giác buồn nôn càng ngày càng mạnh.

Mục Lương nhìn thoáng qua, buông ngón tay xuống.

- Vù vù vù ~~~

Tốc độ xoay tròn chậm lại., cuối cùng lảo đà lảo đảo ngừng lại.

Tử Địch Lệ choáng váng, đầu quay mòng mòng, đôi mắt vô thần.

- Chịu khai chưa?

Mục Lương hơi chuyển động suy nghĩ, phân giải tơ nhện bịt kín miệng nữ nhân.

- Khụ khụ ~~~

Tử Địch Lệ ho khan kịch liệt, nàng rất muốn nôn nhưng làm thế nào cũng phun không được.

- Chịu khai chưa?

Mục Lương lại hỏi một lần nữa.

- Ta..... Không biết.

Ánh mắt của Tử Địch Lệ có chút hoảng sợ.

- Vậy thì lại xoay tròn một lần nữa đi.

Ngón tay của anh khẽ nhúc nhích, cơ thể của nữ nhân lại xoay tròn lần thứ hai.

Tơ nhện rất cứng cỏi, xoay một ngàn vòng cũng sẽ không đứt.

Tử Địch Lệ lại trải qua đoạn thời gian sống không bằng chết, cảm giác ghê tởm càng ngày càng mạnh, ước gì có thể chết ngay tại chỗ, đáng tiếc không được như ước nguyện, chỉ có thể thừa nhận dày vò.

Cô ta nghĩ tới Hắc Phượng Hoàng, trong lòng mong mỏi ngài ấy có thể xuất hiện cứu mình.

- Ong ong ong ~

Mục Lương rũ mắt, an tĩnh chờ cô gái tóc đỏ đến.

……….

Trong Phòng Liên Lạc tại cung điện.

Diêu Nhi giơ tay vỗ nhẹ vào Trùng Cộng Hưởng trước mặt, đây là Trùng Cộng Hưởng liên lạc căn cứ Không Quân.

- Ông ~

Trùng Cộng Hưởng thức tỉnh từ trong cơn ngủ mê, đôi cánh mỏng gần như trong suốt nhanh chóng rung lên.

- Nơi này là cung điện, nghe thấy sao?

Diêu Nhi ngây thơ nói.

Trên người Trùng Cộng Hưởng truyền ra giọng nam ồm ồm:

- Nơi này là căn cứ Không Quân, nghe thấy, mời nói.

Diêu Nhi nói với giọng nghiêm túc:

- Bệ hạ có lệnh, cần Nguyệt Phi Nhan lập tức trở về cung điện một chuyến.

Bạn cần đăng nhập để bình luận