Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 398: Mua Mang Ra Ngoài Bán

Lan Đế không kịp chờ đợi cầm lấy một quả táo, không lau mà cắn một miếng.
- Răng rắc !
Cô cắn vào một ngụm, vị táo ngọt thanh tràn vào trong miệng, nhiều nước, mùi vị tươi mát, đậm vị trái cây.
- Ô ô, ngon quá! !
Lan Đế hơi híp mắt, khóe miệng còn vương nước trái cây.
- Thì ra trái cây có mùi vị này, ăn ngon thật.
- Ừng ực!
Lỵ Lỵ nuốt nước miếng, ánh mắt chỉ nhìn thẳng.
- Ta cũng muốn một phần giống như cô ấy.
Cô không nói hai lời, lấy ra một tờ 10 đồng đưa cho nhân viên bán hàng.
- Được, xin chờ một chút.
Nhân viên bán hàng cười càng thêm vui vẻ hơn, nhận lấy tiền, lấy túi giấy ra bắt đầu để trái cây vào.
- Răng rắc răng rắc !
Chờ khi Lỵ Lỵ nhận được trái cây, Lan Đế đã ăn xong một quả táo.
Cô nhịn xuống cảm xúc muốn ăn trái cây, trái cây là thứ rất quý, phải giữ lại để từ từ thưởng thức.
- Ta lại ăn thêm một quả lê vậy.
Lan Đế nhìn qua túi giấy, lấy ra một quả lê lớn chừng nắm tay, cắn một miếng lớn.
Lỵ Lỵ mím môi một cái, cắn ngụm lớn như vậy, có phải đã quá phí của trời rồi hay không?
- Ừm ừm... Lỵ Lỵ, sao ngươi không ăn?
Lan Đế chớp chớp hai mắt.
- Tạm thời không ăn.
Lỵ Lỵ cười khổ một tiếng.
- Vì sao?
Lan Đế nhỏ giọng nói.
Lỵ Lỵ lắc đầu, nghiêm túc nói:
- Ta muốn đem chỗ trái cây này về, có thể làm nghiên cứu.
- ... Ngạch.
Lan Đế nhìn một nửa lê đang cắn dở trên tay, rơi vào trầm tư.
Sau một khắc, cô lại há to miệng cắn một miếng lê, thực sự không nhịn được vì trái cây quá ngon.
Lỵ Lỵ nuốt nước miếng, mở to mắt mà nhìn bạn mình ăn.
- Vậy chúng ta trở về thôi.
Lan Đế một tay ôm túi giấy, tay kia cầm một nửa lê, vừa gặm vừa đi ra ngoài.
Lỵ Lỵ nhìn chằm chằm trái cây nằm trong túi giấy, mùi trái cây đang lượn lờ trước mũi, kích thích thần kinh của cô.
- Lỵ Lỵ?
Lan Đế dừng bước, quay đầu nhìn lại.
- Tới đây.
Lỵ Lỵ lấy lại tinh thần, cất bước đuổi theo.
Hai người ra khỏi siêu thị, đi về phía Khu vực Trung ương.
- Mùi vị của quả quýt có hơi gay mũi, nhưng sau khi ăn vào cũng ngọt lắm.
Lan Đế cầm một quả quýt trong tay, ăn cả vỏ lẫn thịt vào trong miệng, rồi phồng miệng lên, nghiêng đầu nói:
- Lỵ Lỵ, ngươi ăn một miếng đi.
- Không được.
Lỵ Lỵ lắc đầu, lại nhìn túi giấy trong ngực.
- Ăn của ta này.
Lan Đế lấy một quả táo ra, đưa tới bên miệng Lỵ Lỵ.
Lỵ Lỵ do dự, chậm chạp không mở miệng.
- A !
Lan Đế nhíu mày, liền vươn quả táo tới bên miệng cô ấy.
- Răng rắc...
Cuối cùng, Lỵ Lỵ vẫn không nhịn được, mở miệng cắn một ngụm táo nhỏ.
Nước trái cây trong mát chảy xuống cổ họng, thịt quả thanh mát, ăn rất ngon.
- Răng rắc !
Con mắt màu xanh sẫm của Lỵ Lỵ sáng lên, vô cùng yêu thích mùi vị của quả táo.
- Hì hì... Có phải ăn rất ngon hay không?
Đôi mắt của Lan Đế lộ ra ý cười.
- Ừm, ăn ngon lắm.
Lỵ Lỵ nghiêm túc gật đầu, đưa tay cầm lấy quả táo mà cô gái tóc nâu đưa tới.
- Lê cũng không tệ, chờ một hồi ngươi cũng nếm thử đi.
Lan Đế giựt giây nói.
Lỵ Lỵ thấy hơi động lòng.
- Nói thật, ta thật sự không nỡ rời khỏi thành Huyền Vũ, nơi đây thật sự quá tốt.
Lan Đế thở dài ngây thơ nói.
Từ lúc tới thành Huyền Vũ, rất nhiều thứ ở nơi này đã đổi mới nhận thức của cô.
Lỵ Lỵ lại trầm mặc, hiện tại không thể không thừa nhận, Ốc Đảo xác thực không có tốt như ở thành Huyền Vũ, thậm chí không cách nào đặt chung một chỗ để so sánh, điều này khiến cô ấy cảm thấy vô cùng thất bại.
- Nếu có thể ở lại thì tốt rồi.
Lan Đế cảm thán một tiếng, không nhịn được cầm lấy một quả táo, cắn thật mạnh một cái.
Ánh mắt của Lỵ Lỵ chớp động, đúng vậy, nếu có thể ở lại thì tốt rồi.
Mắt của Lan Đế lóe lên, lại có chủ ý mới, thấp giọng nói:
- Chúng ta có thể mua thêm một chút trái cây, sau đó đem ra bên ngoài bán với giá cao hơn.
Lỵ Lỵ liếc Lan Đế, khóe miệng của cô ấy co quắp nói:
- Ngươi muốn chết, cũng đừng kéo theo ta.
- Ngạch, nói vậy là sao?
Lan Đế nghi ngờ dừng động tác nhấm nuốt thịt quả.
- Giá cả này đã rất rẻ rồi, nhìn một cái cũng biết là chủ ý của thành chủ thành Huyền Vũ, phỏng chừng chỉ có dân trong thành Huyền Vũ mới có thể ăn.
Lỵ Lỵ liếc mắt nhìn Lan Đế đang mờ mịt ở bên cạnh, tức giận nói:
- Giá trái cây ở Phố Buôn Bán cao gấp mấy lần so với bên này, ngươi cầm trái cây ở đây đi ra ngoài bán, ngươi đoán xem nếu bị thành chủ thành Huyền Vũ phát hiện, ngươi sẽ như thế nào?
- Ngạch... Ta không dám đoán, cũng không dám bán trái cây.
Lan Đế liên tục lắc đầu.
Cô không đoán cũng biết kết quả là gì, nói không chừng thành chủ thành Huyền Vũ sẽ giết cô luôn.
- Đừng có những suy nghĩ không nên có, ngươi nghĩ những vấn đề này, người khác nhất định cũng có thể nghĩ tới.
Lỵ Lỵ gõ xuống đầu Lan Đế.
- Hiểu rồi.
Lan Đế lè ra cái lưỡi nhỏ.
Ý nghĩ này của cô chỉ là xuất hiện trong chốc lát, sau khi ngẫm nghĩ mới biết là điều không thể thực hiện.
Thành Huyền Vũ, trong Cung Điện Khu vực Trung ương.
Mục Lương đang ở trong thư phòng viết phần tiếp theo của ‘Hỗn Độn’.
- Cộc cộc cộc !
Cửa thư phòng bị gõ vang.
Nguyệt Thấm Lan đẩy cửa ra đi vào, bộ dáng ưu nhã đi tới bên bàn đọc sách.
Cô đưa ra một phần văn kiện bằng giấy, cất lên âm thanh trong trẻo:
- Mục Lương, đây là số lượng hàng tồn của nhóm hoa quả đầu tiên được thu hoạch trong kho hàng hiện tại.
Mục Lương đưa tay tiếp nhận sổ sách lật xem, vào mười ngày trước, vườn trái cây cũng đã bắt đầu thu hoạch lấy nhóm hoa quả chín tới đầu tiên.
Sau đó lần lượt mấy ngày tiếp theo, trong vườn trái cây mỗi ngày đều có hoa quả chín, một vài cây ăn quả nở hoa và kết trái muộn hơn, nhưng mấy ngày nữa, cũng có thể toàn bộ cắt xuống.
- Số lượng đầy một nhà kho?
Lông mày của Mục Lương nhíu lại, sản lượng hoa quả cũng không thấp.
Số lượng hoa quả trong kho thì quả táo chiếm ba phần năm, còn tổng số lượng còn lại thì quýt chiếm bảy thành, chỉ có lê nhưng rất ít, chỉ có mấy trăm quả.
- Đúng vậy, có một phần đã bán ra lúc còn ở Thành Vạn Yêu.
Nguyệt Thấm Lan giải thích nói.
Khi thành Huyền Vũ đến thành Vạn Yêu, ở vườn trái cây đã có số lượng nhỏ hoa quả chín mộng, ngoại trừ được đưa tới Phủ Thành Chủ, số hoa quả còn lại đều được bán đi ở Phố Buôn Bán.
Bây giờ, số hoa quả trong kho hàng, được Lĩnh Vực Tinh Thần chiếu sáng, mấy ngày gần đây lần lượt chín tới.
- Ừm, ta biết rồi.
Mục Lương gật đầu, đặt văn kiện xuống.
- Qua hai ngày tiếp theo, mấy cây táo nở hoa kết trái muộn, cũng có thể thu hoạch được rồi.
Tay của Nguyệt Thấm Lan khoác lên bả vai của Mục Lương, nhẹ nhàng xoa bóp.
Anh đưa tay vỗ lên bàn tay trắng nõn như ngọc trên bả vai, ấm áp nói:
- Vậy cùng ta đến Vườn Trái Cây xem một chút đi.
- Ưm, ta đi sắp xếp xe ngựa.
Nguyệt Thấm Lan gật đầu, quay người, bóng dáng uyển chuyển rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận