Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 320: Không Thể Đắc Ý Trước Mặt Cô Nữa

Kẽo kẹt!
Mục Lương mở cửa phòng làm việc ra, kéo cô đi vào.
- Nhìn thử xem, có vừa với người không?
Anh đi đến trước bàn làm việc, cầm lấy một chiếc váy màu xanh nhạt, là kiểu sườn xám.
- Cho ta sao?
Nguyệt Thấm Lan mở to mắt, chớp chớp lông mi dài.
- Ừm.
Mục Lương mỉm cười gật đầu.
Chiếc váy sườn xám này là tối qua anh làm, nguyên liệu là dùng vảy của Thủy Tinh Ngư và tơ nhện.
- Thật là đẹp.
Đôi mắt của Nguyệt Thấm Lan sáng rực, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một chiếc sườn xám đẹp như thế.
Trong lòng cô càng thêm rung động, thời khắc cầm lấy nó, cô cũng biết đây là một loại linh khí cao cấp, phẩm cấp tương đồng với Khôi Giáp Chu Tước.
- Nhanh thử đi.
Mục Lương ôn hòa nói.
Khuôn mặt quyến rũ của Nguyệt Thấm Lan ửng hồng, nhìn anh một cách kỳ lạ.
- ...
Mục Lương ngẩn người, ngay sau đó lập tức quay người, vội vàng đi ra ngoài.
Qua một lúc lâu, bên tai anh nghe thấy một âm thanh.
- Được rồi.
Âm thanh hơi ngượng ngùng của Nguyệt Thấm Lan truyền đến.
Mục Lương quay người lại, sau đó ngây người nhìn.
Màu sắc của chiếc váy sườn xám dần dần thay đổi, từ vai đến eo là màu trắng tinh, còn được đính thêm Lưu Ly, từ phần eo đến làn váy là màu xanh nhạt, cũng có đính pha lê, trên bề mặt váy còn có vảy trắng bạc, đây chính là miếng vảy của Thủy Tinh Ngư, sau khi xử lý đã kích thích được đặc tính tài liệu hung thú, cho nên màu sắc đã trở thành màu trắng bạc.
- Thế nào?
Nguyệt Thấm Lan ngượng ngùng hỏi, sau khi mặc vào, cô cảm thấy chiếc váy này càng làm nổi bật sự tao nhã của mình hơn.
- Rất đẹp.
Mục Lương thở sâu, từ đáy lòng của anh thở dài nói:
- Khuynh quốc khuynh thành.
- Khuynh quốc khuynh thành gì chứ... ngươi quá khoa trương rồi.
Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt Thấm Lan đỏ bừng, mắng yêu, nhưng trong lòng của cô lại vô cùng ngọt ngào.
Ai mà không thích được khen ngợi chứ, đặc biệt là phụ nữ, đặc biệt là với dung mạo.
- Vẫn còn chưa tiến hành nghi thức Khải Linh.
Âm thanh ôn hòa của Mục Lương vang lên nhắc nhở.
- Thật sự là tặng cho ta sao?
Tim của Nguyệt Thấm Lan đạp vô cùng nhanh.
- Đương nhiên rồi.
Mục Lương khẽ gật đầu nói:
- Trong thành chỉ có ngươi là Giác Tỉnh Giả hệ nước, cái này là được làm riêng cho ngươi.
- Cảm ơn ngươi.
Trái tim của Nguyệt Thấm Lan mềm nhũn, không nhịn được đưa tay ra ôm Mục Lương một cái.
Anh giơ tay lên, chưa kịp ôm lấy chiếc eo nhỏ của cô, thì cô đã tránh qua một bên.
Mục Lương nhoẻn miệng cười, vui sướng luôn rất ngắn ngủi.
Nguyệt Thấm Lan cười khẽ, chớp chớp mắt, mặt đỏ ửng cắt lấy móng tay, đem máu nhỏ vào tinh thạch hung thú đang đeo bên eo.
- Ông!
Ánh sáng màu xanh nhạt tỏa ra bốn phía, không có gió nhưng chiếc váy dài lại bay lên, miếng vảy Thủy Tinh Ngư phát sáng, nghi thức Khải Linh hoàn thành.
- Nhẹ hơn nhiều rồi, lạnh lạnh mát mát, cảm giác tựa như không mặc quần áo.
Nguyệt Thấm Lan xoay một vòng, làn váy bồng bềnh nhẹ nhàng, lộ ra đôi chân dài trắng thon dài.
- Ngươi thích là tốt rồi.
Mục Lương mỉm cười nói.
- Không uổng công làm cả đêm.
- Ừm ừm, vô cùng thích.
Nguyệt Thấm Lan cười tươi như một đóa hoa. Lần này, con gái cô sẽ không thể đắc ý trước mặt cô nữa!
- Mục Lương, tìm ta có chuyện gì?
Mễ Nặc đẩy cửa thư phòng ra, bước chân nhẹ nhàng đến bên cạnh anh, vốn dĩ cô đang ở phòng bếp nghiên cứu thực đơn mới, muốn làm ra món ăn khác.
- Cái này cho ngươi.
Mục Lương lấy ra hai tờ giấy, đưa cho cô gái tai thỏ.
- Là gì thế?
Mễ Nặc đưa tay cầm lấy tờ giấy, cúi đầu nhìn xuống.
- Trà sữa? Đồ uống lạnh?
Cô kinh ngạc lên tiếng, trước giờ, cô chưa từng nghe đến thứ này, nghe rất lạ.
Mục Lương gật đầu cười nói:
- Ừm, giao cho ngươi đi nghiên cứu, thử xem có thể làm ra được hay không?
Những đồ ăn đồ uống này, cô gái tai thỏ vô cùng có hứng thú.
- Được, ta đi làm thử xem.
Đôi mắt màu xanh lam của Mễ Nặc sáng lên, vừa đi vừa nghiên cứu.
- Để ý nhìn đường.
Mục Lương nhắc nhở.
- Được!
Mễ Nặc cao giọng trả lời.
Sau đó, trong ánh mắt cạn lời của Mục Lương, trán của cô đập vào cánh cửa.
- A... đau quá...
Cô khôi phục tinh thần, lúng túng đỏ mặt đẩy cửa chạy ra.
- Thật là...
Mục Lương dở khóc dở cười.
Mễ Nặc trở lại phòng bếp, tiếp tục nghiên cứu cách để làm ra trà sữa.
Cô hầu gái đi đưa trà cho Vưu Phi Nhi trở về, nhìn thấy cô gái tai thỏ đang mê mẩn, cô ấy không nhịn được hỏi:
- Tiểu thư Mễ Nặc, ngươi đang xem gì thế ạ?
- Nghiên cứu trà sữa.
Mễ Nặc cũng không ngẩng đầu, lên tiếng.
- Trà sữa là cái gì?
Đôi mắt của Vệ Ấu Lan lộ ra vẻ hoang mang, vô thức hỏi:
- Có cần ta giúp không?
Mễ Nặc nghe xong đã ngẩng đầu lên, suy nghĩ rồi nói:
- Như vậy đi, ngươi giúp ta đi lấy ít sữa dê đến đây.
- Vâng.
Vệ Ấu Lan ngoan ngoãn gật đầu, cầm lấy bát pha lê trên bàn rồi rời khỏi.
- Cách làm trân châu, trong tài liệu có bột khoai lang... mật ong và nước?
Mễ Nặc nhỏ giọng nói thầm, làm trân châu hình như rất đơn giản.
Cách làm trân châu này đã được Mục Lương cải tiến, vốn dĩ làm trân châu cần dùng bột sắn, đường nâu và nước.
Cô gái tai thỏ đặt nồi lên trên bếp, sau đó nhóm lửa đun nóng.
- Mật ong đây rồi.
Ngón tay của Mễ Nặc lướt qua những chai lọ trên giá gỗ, tìm được lọ thủy tinh ở bên cạnh, bên trong chứa đầy mật ong hổ phách.
- Cạch cạch!
Cô gái tai thỏ mở nắp lọ ra, múc mấy thìa mật ong để vào trong nồi.
Mật ong lấy từ chỗ của Ong Chúa, sau khi cây Măng Cụt Bom nở hoa, bọn chúng đi hút phấn hoa, hai ngày sau đã cho ra mật.
Cô từ từ hòa tan mật ong vào trong nước ấm, ban đầu còn hơi dính, nhưng bây giờ đã trở thành nước.
- Đây là mùi vị gì thế?
Nguyệt Phi Nhan bước vào phòng bếp, chiếc mũi dễ thương của cô ngửi ngửi, trong không khí có một mùi vị ngọt ngào.
- Đây là mùi của mật ong.
Mễ Nặc nghiêng đầu cười trả lời.
- Mật ong? Có ngon không?
Nguyệt Phi Nhan chớp chớp con ngươi màu đỏ.
- Ngươi nếm thử xem.
Mễ Nặc ra hiệu chỉ vào lọ mật ong đặt ở trên bàn, vẫn chưa mở nắp ra.
Ùng ục!
Sau đó, cô gái tai thỏ tập trung nhìn trong nồi, dùng thìa gỗ quấy đều mật ong đã tan chảy.
Nguyệt Phi Nhi đến trước lọ mật ong ngửi ngửi, nước bọt bắt đầu tiết ra, cô mở nắp ra, dùng chiếc muỗng nhỏ múc ra một thìa mật ong.
- Mễ Nặc, có thể trực tiếp ăn không?
Nguyệt Phi Nhan nghiêng đầu hỏi.
- Ừm, có thể.
Mễ Nặc gật đầu.
- A!
Nguyệt Phi Nhan nghe thấy vậy liền mấp máy chiếc môi hồng, đưa thìa mật ong vào trong miệng, cô ngậm miệng lại, thả lỏng chân mày ra, đôi mắt xinh đẹp sáng lên:
- Thật ngon, vị rất ngọt.
Có lẽ là do sự đặc thù của Ong Chúa, mật ong tạo ra rất ngon, còn ngọt hơn so với Địa Cầu, giá trị dinh dưỡng cũng vô cùng cao.
Nguyệt Phi Nhan không nhịn được lại thử thêm một miếng, sau đó lại một miếng rồi thêm một miếng.
- A, chị Phi Nhan, phải để lại một ít để làm trà sữa.
Mễ Nặc quay đầu vội vàng nói.
- Vậy... ta không ăn nữa.
Nguyệt Phi Nhan ngượng ngùng nói, khuôn mặt tươi cười nhưng trong lòng vẫn còn chưa thỏa mãn.
Giọng nói thanh thúy của Mễ Nặc vang lên:
- Đợi một chút nữa là có thể uống trà sữa rồi.
Cô yên lặng lấy lại lọ mật ong, nếu như bị ăn hết rồi, thì một chút nữa không thể nấu được trà sữa.
- Trà sữa là cái gì?
Nguyệt Phi Nhan đã bị thu hút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận