Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2636: Bệ Hạ Thật Là Một Người Tốt Bụng

Nguyệt Phi Nhan và Tiểu Mật đi vào phòng, vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tô Nhi nằm ở trên giường, sắc mặt của cô rất kém cỏi, nói là trắng bệch như tờ giấy cũng không quá đáng.

Tô Nhi nhìn thấy Nguyệt Phi Nhan và Tiểu Mật tiến vào, cô gắng gượng muốn ngồi dậy nhưng thử hai lần vẫn không thể nâng người lên được.

Cô chỉ có thể nằm xuống, áy náy nói:

- Xin chào, thật là thất lễ, ta không ngồi tiếp đón cả hai được.

Nguyệt Phi Nhan vội vàng tiến lên trấn an:

- Không sao đâu, dì cứ nằm nghỉ ngơi đi, chúng ta không để ý cái này.

Tô Nhi miễn cưỡng lộ ra nụ cười, gật đầu nói:

- Ngày thường cám ơn các ngươi hỗ trợ chiếu cố Tiểu Lan.

- Dì đừng nói vậy, phải ngược lại mới đúng, Tiểu Lan vẫn luôn chăm sóc chúng ta, nàng ấy nấu cơm rất ngon.

Nguyệt Phi Nhan đáp với thần sắc nghiêm túc.

- Đúng vậy, chị Tiểu Lan rất chiếu cố chúng ta.

Tiểu Mật đỏ mặt nói.

Tô Nhi nghe vậy nhìn về phía con gái, trong mắt tràn đầy sự yêu thương và khen ngợi.

Năng lực của con gái được mọi người khẳng định, cô là mẹ cảm thấy rất vui vẻ.

Nguyệt Phi Nhan ngồi ở bên giường, quan tâm hỏi:

- Dì cảm thấy trong người thế nào rồi?

- Còn tốt, nghỉ ngơi vài ngày là khoẻ thôi.

Tô Nhi nói nhỏ.

Nguyệt Phi Nhan nghe vậy trong mắt lộ ra vẻ nghi ngờ, bị thương đến nỗi không thể rời giường thì làm sao có chuyện chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là khỏe được?

Cô quay đầu nhìn về phía Vệ Ấu Lan, thấy đối phương né tránh ánh mắt của mình, mấy lần mở miệng rồi khép lại, cô gái tóc đỏ lập tức biết chuyện gì xảy ra.

Nguyệt Phi Nhan đảo mắt một vòng, quay đầu nhìn về phía Tô Nhi, trên mặt treo lên nụ cười:

- Dì, bệ hạ bảo ta mang theo vài thứ có thể chữa khỏi vết thương của ngươi.

- Hả? Bệ hạ bảo các ngươi tới đây à?

Hai mắt của Tô Nhi trừng lớn.

- Đúng rồi, chính miệng bệ hạ nói nha.

Tiểu Mật gật đầu.

Tô Nhi cảm động nói:

- Đây chỉ là một chuyện cỏn con, thế mà bệ hạ còn đặc biệt bảo các ngươi đi một chuyến.

Dưới cái nhìn của cô, Mục Lương là vua của một nước, phải quản lý cả một vương quốc Huyền Vũ, mỗi ngày có rất nhiều chuyện cần xử lý, sẽ không có tinh lực quản loại chuyện nhỏ như thế này.

Nguyệt Phi Nhan nghiêm mặt nói:

- Chuyện này sao có thể là chuyện nhỏ chứ.

Vệ Ấu Lan cũng cảm động không thôi, không ngờ bệ hạ lại quan tâm người nhà của mình như vậy.

Nguyệt Phi Nhan lấy ra mấy chai bí dược chữa thương, thanh thúy nói:

- Những thứ này đều là bí dược chữa thương loại tốt, dì thử uống một chút đi, xem thử có thể chữa khỏi vết thương trên người hay không.

Tô Nhi chỉ cần liếc nhìn cũng biết được những chai bí dược chữa thương này tốt gấp mấy lần so với loại bày bán ở trong Nhà Thuốc, cho dù là từ màu nước thuốc cho tới số lượng đều cao hơn mấy bậc.

Cô lắc đầu, không ngừng nói:

- Những thứ này quá quý trọng.

- Không quý trọng, có thể trị hết thương thế của ngươi mới là đáng giá.

Nguyệt Phi Nhan nói không chút để ý.

Cô lập tức mở nắp chai rồi đưa cho Tiểu Mật, dặn dò:

- Ngươi nhẹ tay một chút, một chai uống, một chai bôi ngoài da.

- Tốt.

Tiểu Mật vội vàng gật đầu, cô am hiểu những thứ này hơn cô gái tóc đỏ.

Dù sao thì cô cũng là hầu gái chiến đấu, đã trải qua huấn luyện nghiệp vụ, biết rõ làm cách nào xử lý vết thương.

Nguyệt Phi Nhan đứng dậy nhường chỗ, Tiểu Mật tiến lên trước, nhẹ nhàng vén chăn lên.

Chăn bị xốc lên, lộ ra cơ thể của Tô Nhi, trên eo xuất hiện từng vết xanh tím đáng sợ, khiến người ta không khỏi lại hít hà một hơi.

Nguyệt Phi Nhan cau mày lại, nhìn về phía Vệ Ấu Lan nói:

- Thương thế quá nghiêm trọng.

Hai mắt của Vệ Ấu Lan đẫm lệ, nức nở nói:

- Phần lưng còn nghiêm trọng hơn, chắc là thương tổn đến thắt lưng nên mẹ không thể ngồi dậy, cũng không đứng nổi.

Nguyệt Phi Nhan nghe vậy không khỏi lộ ra thần sắc nghiêm túc, nghĩ đến lời nói của Mục Lương, nếu như xử lý không tốt thì rất có thể sau này Tô Nhi sẽ phải nằm trên giường suốt đời.

- Ta biết rồi, hẳn là có thể trị hết.

Cô lên tiếng trấn an.

Tiểu Mật cầm bí dược chữa thương, nhắc nhở:

- Dì, có thể sẽ đau một chút, ngươi cố chịu đựng nhé.

- Tốt.

Tô Nhi đáp một tiếng, đau tới mấy đi nữa có thể sánh bằng đau khi sinh con sao?

Tiểu Mật cẩn thận rót nước thuốc vào một tấm vải mềm rồi nhẹ nhàng xoa lên vết thương trên người Tô Nhi, làm cho những vết máu ứ đọng ghê người kia nhanh chóng phai nhạt.

Chân mày của Tô Nhi run lên, đau là thật đau, nhưng còn có thể nhẫn nhịn.

Động tác của tiểu hầu gái rất cẩn thận, đầu tiên là xử lý vết thương trên mặt, tiếp theo mới xử lý trên người.

Tay cô chợt khựng lại, nhìn vị trí có xương sườn nhô ra, thần sắc nghiêm túc:

- Dì, xương sườn của ngươi hẳn là bị gãy rồi, cái này phải cố định lại mới được.

- Gãy xương!

Vệ Ấu Lan lập tức chảy nước mắt, vội vàng đi tới bên giường.

Tiểu Mật chỉ vào phần da bị gồ lên trên người Tô Nhi, nghiêm túc nói:

- Nơi đây gồ lên, chắc là sau khi gãy xương bị lệch vị trí.

Nguyệt Phi Nhan quan sát một lúc, lại vén quần áo của mình lên xem xét, lúc này mới hiểu được ý của tiểu hầu gái.

Cô quan tâm hỏi:

- Gãy xương còn có thể nối liên không?

Tiểu Mật gật đầu nói:

- Có thể, bệ hạ từng nói nếu gặp trường hợp như vậy thì phải dùng ngoại vật cố định, nhưng mà nếu là bệ hạ ra tay thì không cần phức tạp như vậy.

- Vậy thì hãy để bệ hạ tới làm đi.

Nguyệt Phi Nhan gật đầu nói.

- Loại chuyện này sao có thể làm phiền bệ hạ chứ.

Tô Nhi nhịn đau lắc đầu nói.

- Không sao đâu dì, bệ hạ đã dặn dò rồi, nếu như gãy xương hoặc là chúng ta trị không hết thì phải nói với hắn.

Nguyệt Phi Nhan xua tay nói.

Không đợi Tô Nhi mở miệng, cô gái tóc đỏ nhìn về phía Tiểu Mật, nói:

- Ngươi chữa khỏi ngoại thương trước đi, nội thương thì chờ ta trở về hội báo với bệ hạ, nhìn xem hắn an bài thế nào.

- Tốt.

Tiểu Mật gật đầu, tiếp tục xử lý ngoại thương trên người Tô Nhi.

Mười phút sau, cô buông miếng vải xuống, nói:

- Xương sườn bị gãy, không thể tùy tiện xoay người, ta sợ xương sẽ đâm xuyên khí quan gì gì đó trong cơ thể, phải gọi bệ hạ tới rồi.

- Hay là chúng ta đến bệnh viện đi?

Tô Nhi nhịn đau nói.

Tiểu Mật lắc đầu, nói với thần sắc nghiêm túc:

- Loại vết thương này quá nghiêm trọng, có đến Bệnh Viện Đa Khoa thì không nhất định có thể chữa khỏi.

Tuy Bệnh Viện Đa Khoa Vương quốc Huyền Vũ cũng làm một ít phẫu thuật nhỏ, nhưng những ca giải phẫu phức tạp như cần mổ bụng nối xương thế này thì vẫn chưa có người đủ khả năng thực hiện, tạm thời cũng không có kỹ thuật tương quan.

Tô Nhi há miệng, khuôn mặt ngập tràn sự hối hận, nếu biết trước sẽ ra cớ sự này thì nàng đã cẩn thận khi xuống lầu rồi.

Nguyệt Phi Nhan trấn an nói:

- Dì yên tâm đi, vấn đề này chỉ là chuyện nhỏ đối với bệ hạ thôi, ngươi không cần lo lắng.

Máu ứ đọng trên người Tô Nhi đã giảm bớt rất nhiều, chỉ cần tiếp tục bôi bí dược chữa thương thì các dấu vết sẽ biến mất hết trong vòng hôm nay.

Cô còn uống một chai bí dược chữa thương, có trợ giúp nhất định đối với nội thương, chỉ còn vấn đề nghiêm trọng nhất là nối xương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận