Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1465: Quán Rượu Đồ Lan



- Nhìn chẳng ra sao cả.

Vưu Phi Nhi vươn tay bưng ly rượu lên, vén một góc mạng che mặt lên và uống cạn rượu trong ly.

- Chậc chậc ~~~

Cô chẹp chẹp miệng, rượu Mộc Lan vừa vào miệng có vị hơi chát, ngay sau đó một mùi thơm ngát khuếch tán trong miệng.

Vưu Phi Nhi đặt ly rượu xuống, nghiêm túc bình luận:

- Tạm được, không có độc.

- Ta nếm thử.

Ngải Lỵ Na bưng ly rượu lên, đầu tiên là ngửi thử hương vị cách mạng che mặt.

- Có chút mùi hương thoang thoảng.

Cô cũng vén một góc mạng che mặt lên rồi đặt ly rượu vào bên trong, tiếp đó hơi ngẩng mặt lên uống hết nửa ly rượu.

- Như thế nào?

Mục Lương cười hỏi.

- Rất bình thường nha, không có dễ uống bằng rượu trái cây của chúng ta.

Ngải Lỵ Na bĩu môi nói.

- Ừ, đúng là bình thường.

Ly Nguyệt gật đầu đồng ý, đồng thời vén mạng che mặt và nhấp một ngụm rượu mộc lan.

- Các ngươi!!

Vũ Đồ trợn to hai mắt, uống rượu còn không chịu cởi khăn che mặt, đã thế lại còn ghét bỏ rượu Mộc Lan không ngon?

- Ừ, lời bình rất đúng trọng tâm.

Mục Lương nhấp một ngụm rượu, sau đó đặt ly rượu xuống, rượu trong ly chỉ vơi một phần tư.

Vũ Đồ đen mặt, hắn cho rằng những người này là đang đùa giỡn mình.

Giọng nói hắn trở nên âm trầm, hừ lạnh một tiếng nói:

- Ha ha, các ngươi từng uống qua rượu còn ngon hơn rượu Mộc Lan sao?

- Đương nhiên, hơn nữa còn uống rất nhiều.

Ngải Lỵ Na hất cằm lên, giọng điệu tràn ngập phách lối.

- Ha ha...

Vũ Đồ lạnh lùng cười, trên mặt hiện lên vẻ không tin.

- Đúng lúc ta có mang rượu theo.

Mục Lương giơ tay lên, không biết lúc nào mà trong tay đã xuất hiện vài bình rượu.

Lúc đi ra ngoài anh thường mang rượu theo, dù sao đồ ăn bên ngoài cũng không ngon bằng nhà mình.

Vũ Đồ sửng sốt một chút, hắn trợn to hai mắt nhìn Mục Lương, hoàn toàn không biết đối phương lấy rượu từ đâu ra.

Cộp cộp cộp ~~~

- Món ăn tới rồi.

Đồ Lan bưng khay đi lên lầu.

Cô quét nhìn Mục Lương và những người khác, sau đó đặt năm mâm thức ăn xuống bàn.

Cô nhìn thấy mấy bình rượu trong tay Mục Lương, mày cau lại, bất mãn nói:

- Đã tới quán rượu Đồ Lan của ta mà còn mang rượu theo?

Đây là đang xem thường rượu Đồ Lan sao?

Vũ Đồ cười lạnh nói:

- Ha ha, bọn họ nói rượu Mộc Lan của ngươi rất bình thường, không ngon bằng rượu của bọn họ.

- Thật sao?

Đôi mắt đan phượng của Đồ Lan khẽ nheo lại, trong lòng vô cùng khó chịu.

Cô đích thân đến đưa đồ ăn vì tốt bụng muốn nhắc nhở đám người Mục Lương phải cẩn thận Vũ Đồ, hắn không phải người tốt lành gì, nhưng bây giờ lại nghe được rượu Mộc Lan do mình chưng cất bị ghét bỏ.

- Ta chỉ nói thật thôi.

Mục Lương nhàn nhạt gật đầu.

Đồ Lan kéo một cái ghế rồi ngồi xuống, đen mặt nói:

- Hừ, ta muốn xem ngươi đem tới loại rượu gì, có thể ngon hơn rượu mà ta cất không?

Cô nhìn mấy bình rượu trên tay Mục Lương.

Bình đúng là đẹp hơn bình đựng rượu Mộc Lan, nhưng điều này không có nhiều ý nghĩa.

- Ngươi có thể nhấm nháp một chút.

Mục Lương cười một tiếng, cũng không tức giận.

- Ta tới rót rượu.

Ly Nguyệt đứng lên, tiếp nhận rượu trong tay Mục Lương.

Cô thuần thục gõ bể bùn đất đọng lại trên miệng bình, dùng vải lau sạch tro bụi rồi lại rút nút gỗ bịt miệng bình rượu ra.

Ngay sau đó, mùi rượu lan tỏa bốn phía, khuếch tán ra toàn bộ lầu ba.

Vẻ khinh thường trên mặt Đồ Lan đọng lại, thay vào đó là khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc.

Cô chưng cất rượu được mười mấy năm, vừa ngửi mùi là có thể biết rượu này là ngon hay dở.

- Thơm quá.

Vũ Đồ không khỏi kinh ngạc thốt lên.

Ba ba ba ~~~

Ly Nguyệt lưu loát mở nắp các bình rượu còn lại khiến mùi rượu càng thêm nồng nặc.

Những vị khách trên lầu ba đều ngạc nhiên lên tiếng.

- Thơm quá đi, đây là mùi vị gì?

- Hình như là mùi rượu, đây là lần đầu tiên ta ngửi được mùi rượu thơm như vậy!

- Từ khi nào mà quán rượu Đồ Lan có rượu thơm như vậy?

Khóe môi của Mục Lương cong lên, anh có thể nghe thấy tiếng hít hà của những vị khách kia, bọn hắn đang hấp thụ mùi rượu trong không khí.

- Cái này nhất định là rượu ngon!

Đồ Lan hít một hơi thật sâu, trên mặt lộ vẻ say mê, sự phẫn nộ và khó chịu trong lòng đã tiêu tan không còn một mống.

Lúc này, sắc mặt của Vũ Đồ lại trở nên âm tình bất định, chẳng lẽ hắn sắp bị vả mặt?

Róc rách ~~~

Ly Nguyệt nghiêng bình rượu, chất lỏng trong suốt rơi vào trong ly, mùi rượu càng đậm hơn.

- Nếm thử đi.

Mục Lương đưa tay ra hiệu.

Cổ họng Đồ Lan co giật, mặt dạn mày dày bưng ly rượu lên, nói:

- Vậy ta không khách khí.

Cô nhấp một ngụm rượu trước, cảm giác cay xè khiến cô chấn động tinh thần, không nhịn được hớp một hơi cạn sạch cả ly rượu.

- Rượu ngon, đây là lần đầu tiên ta uống được loại rượu mỹ vị như vậy!

Đồ Lan lại kinh ngạc thốt lên lần nữa, đôi mắt phượng của cô trợn tròn.

Khóe mắt của Vũ Đồ nhảy lên, lập tức bưng ly lên nhấm nháp rượu trắng.

Nửa ly rượu vừa vào miệng thì hắn đã biết bản thân thua rồi, khuôn mặt nhanh chóng đỏ lên, không biết là bởi vì xấu hổ hay vì rượu quá cay.

Ục ục ục ~~~

Đồ Lan uống hết ly rượu này đến ly rượu khác, khuôn mặt bầu bĩnh đỏ bừng lên.

Cô quơ ly rượu, khen ngợi không chút keo kiệt:

- Dễ uống, không gì sánh bằng.

- So sánh với rượu Mộc Lan của ngươi thì cái nào tốt hơn?

Ngải Lỵ Na ngạo nghễ hỏi.

Đồ Lan gật gù đắc ý, xua tay nói:

- Thua, rượu của ta thua, rượu này ngon hơn nhiều.

- Đương nhiên, ai uống rồi đều khen ngon.

Ngải Lỵ Na hài lòng gật đầu.

Đồ Lan nghiêm túc hỏi:

- Những loại rượu này gọi là gì?

- Rượu trắng, rượu trái cây, mỗi loại có số độ khác nhau.

Mục Lương ôn hòa trả lời.

- Rượu trắng, rượu trái cây, cái tên bình thường nhưng uống rất ngon.

Đồ Lan tiếp tục khen ngợi.

- Hừ.

Vũ Đồ bĩu môi, hoàn toàn không thể phản bác được lời nào.

- Rượu ngon như vậy, các ngươi mua ở đâu?

Đồ Lan nhìn Mục Lương với ánh mắt nóng rực.

- Do nhà mình sản xuất.

Mục Lương ôn hòa nói.

- Ngươi chưng cất?

Hai mắt Đồ Lan trừng lớn, khuôn mặt tròn trịa hiện lên thần sắc khó tin.

- Đúng vậy.

Khóe môi của Mục Lương giương lên.

Phương pháp chưng cất rượu là do anh truyền xuống, thành Huyền Vũ cũng là của anh, cho nên nói anh chưng cất cũng không sai.

Đồ Lan lập tức đứng bật dậy, khẩn cầu hỏi:

- Ngươi có thể dạy ta không?

Ánh mắt của Vũ Đồ lấp lóe, nếu như hắn có thể sản xuất ra loại rượu ngon như vậy, nhất định có thể kiếm được tài phú cả đời xài không hết.

Nghĩ tới đây, đôi mắt của Vũ Đồ loé lên tia tham lam, nhìn về phía Mục Lương với ánh mắt bất thiện.

- Không truyền ra ngoài.

Mục Lương lập tức từ chối.

Đồ Lan kích động nói:

- Ta có thể mua, muốn bao nhiêu kim tệ?

- Không bán.

Mục Lương lại lắc đầu lần nữa.

- A, vì sao?

Sắc mặt của Đồ Lan đỏ lên, nàng không có ý định bỏ cuộc.

Mục Lương bật cười, hỏi ngược lại:

- Chỉ cần ta nắm giữ phương pháp sản xuất thì có thể tự chưng cất rượu đem đi bán, nó có thể liên tục mang đến tài phú cho ta, vậy tại sao ta lại muốn bán đi?

………..

Đồ Lan há to miệng, sắc mặt của cô trở nên chán nản, bên trong đôi mắt đan phượng không có tia sáng.

Cô thở dài ngồi xuống, tiếc nuối nhìn bình rượu rỗng trên bàn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận