Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2531: Tiểu Đáng Yêu, Tiểu Bảo Bối Của Ta

- A.. A.. A.. ~~~

Hư Nhất Vương kêu rên không dứt, hư khí trên người trở nên mỏng manh.

Mục Lương nhìn xuống đối phương, lạnh lùng nói:

- Nói vậy ngươi cũng không biết La Y đang ở đâu, ta nói đúng chứ?

- Vị trí của La Y đại nhân chỉ có một mình Hư Tứ Vương biết.

Trong mắt của Hư Nhất Vương lộ ra thần sắc hoảng sợ, phát hiện cơ thể của mình lại không thể động đậy được.

- Ầm ầm ~~~

Lôi Phạt Thần Thánh lại từ trên trời giáng xuống và đánh vào người Vua Hư Quỷ lần nữa, hư khí mới ngưng kết lại tán loạn khắp nơi.

Lôi Phạt Thần Thánh rơi xuống như mưa, tiếng kêu rên của Vua Hư Quỷ không dứt.

Lôi Phạt Thần Thánh, công dụng cũng như tên của nó, ngoại trừ lôi điện thì nó còn ẩn chứa nguyên tố thần thánh, đây là những đòn trí mạng đối với Vua Hư Quỷ.

- Ầm ầm ~~~

Mục Lương vung tay lên, một cột lôi có đường kính một trăm mét từ bầu trời hạ xuống, cắn nuốt Hư Nhất Vương.

Tiếng kêu thảm thiết của Vua Hư Quỷ im bặt, mặc dù năng lực của Lôi Phạt Thần Thánh chỉ là cấp 8, nhưng thông qua thực lực của Mục Lương thì uy lực của nó còn mạnh hơn cả ma pháp Cấm Chú.

Bụi mù tiêu tan, nơi mà Hư Nhất Vương vừa đứng đã bị thay thế bằng một cái hố sâu hoắm, Vua Hư Quỷ nằm ở dưới đáy không cách nào đứng lên được.

Hố sâu mấy trăm mét, vách hố có khói đen bốc lên, quanh người Vua Hư Quỷ còn có hồ quang điện nhảy nhót.

Mục Lương từ trên trời giáng xuống, rơi vào bên cạnh Vua Hư Quỷ, nhìn đối phương thoi thóp chỉ còn một hơi thở, vết thương trên người cũng không cách nào khép lại được.

- Trước mắt tạm thời lưu ngươi một mạng, sau này có lẽ sẽ có lúc dùng tới.

Hắn giơ tay lên, lấy ra vũ khí Phong Cấm rồi khởi động nó.

Hư Nhất Vương mở to đôi mắt tràn đầy vết máu nhìn chằm chằm vào Mục Lương, nếu như ánh mắt có thể giết người thì Mục Lương đã chết hơn cả triệu lần rồi.

Mục Lương không thèm để ý ánh mắt của đối phương, nhốt hắn ta vào vũ khí Phong Cấm.

- Ông ~~~ "

Vũ khí Phong Cấm chấn động vài cái, cuối cùng khôi phục bình tĩnh, lẳng lặng dừng trước mặt Mục Lương.

Hắn đi lên trước, thu hồi vũ khí Phong Cấm, tảng đá trong lòng cũng rơi xuống một khối.

- Hư Nhị Vương sẽ ở đâu đây?

Ánh mắt của Mục Lương hiện lên ánh sáng lạnh.

- Du du du ~~~

Kim Ô Thánh Quang từ đằng xa bay tới, quanh quẩn trên không trung một vòng rồi rơi trước mặt Mục Lương.

An Kỳ vừa vui mừng vừa lo lắng hô to:

- Mục Lương ca ca.

- Ta không sao.

Mục Lương đáp lại bằng một nụ cười.

- Mục Lương ca ca không có việc gì là tốt rồi.

Lúc này An Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng đi xuống lưng Kim Ô Thánh Quang, bước nhanh tới trước trước mặt Mục Lương.

Mục Lương xoa đầu cô bé, bình thản nói:

- Kế tiếp ta còn cần ngươi hỗ trợ tìm được con Vua Hư Quỷ cuối cùng.

- Tốt, không thành vấn đề.

An Kỳ gật đầu thật mạnh.

Cung điện, Khu Vực Trung Ương.

Bên trong thư phòng của Mục Lương.

Ly Nguyệt đang sắp xếp đồ vật trên mặt bàn, cất văn kiện đã được phân loại, tất cả đều là văn kiện từ Cục Quản Lý Vệ Thành đưa tới, cần Mục Lương phê duyệt.

Hiện giờ Mục Lương không có ở đây, những văn kiện này sẽ do Nguyệt Thấm Lan xử lý, chỉ là mấy ngày nay Cục Quản Lý Chủ Thành bề bộn nhiều việc nên cô không có thời gian đến thư phòng, những văn kiện này chỉ có thể chồng chất trên bàn.

- Cộc cộc cộc ~~~

Lúc này cửa thư phòng bị gõ vang.

- Vào đi.

Ly Nguyệt nghi ngờ lên tiếng, Mục Lương đi ra ngoài, ai sẽ tới đây chứ?

- Cọt kẹt ~

Cửa thư phòng bị đẩy ra, Hi Bối Kỳ ló đầu thăm dò thư phòng, thấy ở đây chỉ có một mình cô gái tóc trắng thì mới đẩy cửa bước vào.

- Chị Ly Nguyệt.

Cô ngọt ngào hô một tiếng.

- Ngươi lớn tuổi hơn ta đấy.

Ly Nguyệt nhắc nhở.

Cô gái Ma Cà Rồng ngủ say mấy năm ở thành Dạ Nguyệt, số tuổi thật sự lớn hơn cô gái tóc trắng một chút.

Hi Bối Kỳ bĩu môi, ngây thơ nói:

- Vậy ngươi muốn ta gọi ngươi là Ly Nguyệt muội muội à?

Ly Nguyệt nghe xưng hô này không khỏi co giật khóe miệng.

Cô thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói:

- Ngươi vẫn gọi ta là chị đi.

Hi Bối Kỳ ngọt ngào kêu một tiếng:

- Hì hì, chị Ly Nguyệt ~~~

- Ừm, có chuyện gì thế?

Ly Nguyệt nhẹ giọng hỏi.

Hi Bối Kỳ gãi đầu, kéo một cái ghế tới gần rồi ngồi xuống:

- Cũng không có chuyện gì lớn, chính là ta được nghỉ không có gì làm nên hơi buồn chán, tới tìm ngươi tán gẫu một chút.

- Buồn chán thì có thể đi trượt tuyết hay trượt băng gì gì đó.

Ly Nguyệt đề nghị.

- Ta đã chơi lúc sáng rồi.

Hi Bối Kỳ xua tay nói.

- Vậy thì đi ngủ một lát?

Ly Nguyệt liếc nhìn đối phương.

Hi Bối Kỳ lại lắc đầu lần nữa:

- Không, nếu ta ngủ bây giờ thì đến tối sẽ ngủ không được.

- Ta nhớ trong thư phòng còn có hai bộ xếp hình.

Ly Nguyệt đột nhiên nói một câu.

- Chị Ly Nguyệt, ngươi đừng làm rộn.

Cơ thể của Hi Bối Kỳ chợt run lên, đôi mắt vàng kim mở to nhìn chằm chằm cô gái tóc trắng.

Khóe môi của Ly Nguyệt cong lên, tiếp tục sắp xếp văn kiện, không để ý tới ánh mắt ai oán của cô gái Ma Cà Rồng.

Hi Bối Kỳ đảo mắt một vòng, khẽ nghiêng người ghé vào mặt bàn, quay đầu hóng hớt hỏi:

- Chị Ly Nguyệt, Mục Lương tặng quà gì cho ngươi thế?

- Ngươi muốn biết à?

Ly Nguyệt quay đầu hỏi.

- Ừ ừ.

Hi Bối Kỳ gật đầu lia lịa.

Ly Nguyệt nhấc mắt lên, nói:

- Không nói cho ngươi.

- ...

Hi Bối Kỳ phồng má, làm nũng nói:

- Chị Ly Nguyệt của ta, chị yêu dấu, nói cho ta biết đi mà ~~~

- Không được.

Ly Nguyệt kiên trì từ chối.

Hi Bối Kỳ tiếp tục đổi giọng làm nũng:

- Chị Ly Nguyệt, tiểu đáng yêu, tiểu bảo bối ~~~

Cơ thể của Ly Nguyệt run lên, cảm thấy cả người không được tự nhiên, giơ tay gõ đầu cô gái Ma Cà Rồng một cái.

Cô cảnh cáo:

- Đừng gọi ta một cách buồn nôn như vậy.

Hi Bối Kỳ ôm đầu, nói không chút để ý:

- Chị Ly Nguyệt, ngươi nói cho ta biết đi, ta không nói cho ai đâu!

- Thật sự tò mò như vậy sao?

Ly Nguyệt bất đắc dĩ hỏi.

- Ừ ừ, thật ra tất cả mọi người đều tò mò.

Hi Bối Kỳ gật đầu nhỏ giọng nói.

Ly Nguyệt dở khóc dở cười, suy nghĩ một chút vẫn là nói ra:

- Lễ vật của Mục Lương là một bộ đồ trang sức.

- Đồ trang sức?

Đôi mắt màu vàng kim của Hi Bối Kỳ chớp chớp.

- Ừm.

Ly Nguyệt vuốt ve ma cụ không gian chứa đựng, lấy ra một cái rương tuyệt đẹp.

Rương được làm bằng lưu ly, cô gái tóc trắng mở nắp rương lộ ra một bộ trang sức lấp lánh.

- Oa, thật là xinh đẹp!

Hai mắt của Hi Bối Kỳ lập tức sáng ngời.

Trong rương có vòng tai, vòng cổ, khuyên tai, nhẫn, trâm cài, v.v… tổng cộng mười mấy món, mỗi một món đều tinh mỹ tuyệt luân, bên trên được khảm nạm tinh thạch ma thú và các loại bảo thạch.

Ly Nguyệt chỉ cho cô gái Ma Cà Rồng nhìn thoáng qua, sau đó thu hồi rương vào trong ma cụ không gian chứa đựng.

- A, ta còn chưa nhìn kỹ mà!

Hi Bối Kỳ nói với giọng điệu u oán.

Ly Nguyệt cười nhạt nói:

- Nhìn xem là tốt rồi.

- Thật là hâm mộ ngươi.

Hi Bối Kỳ ao ước nói.

Đôi mắt màu trắng bạc của Ly Nguyệt hiện lên ý cười, dịu dàng nói:

- Tới sinh nhật của ngươi thì Mục Lương cũng sẽ chuẩn bị món quà tương tự thôi.

Hi Bối Kỳ ngồi xuống, thở dài nói:

- Không thể nào, ta và ngươi lại không giống nhau.

- Tại sao lại không giống nhau chứ?

Ly Nguyệt nhìn về phía cô gái Ma Cà Rồng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận