Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ - Chương 3511: Hắn lần sau trở về, ta được ép khô hắn. (2 càng ). (length: 7661)

Phủ Tây lão tổ hơi thở suy yếu, như thể bị rút cạn cả tinh thần lẫn khí lực, nhìn Mục Lương với ánh mắt chỉ còn sự kinh hãi. Hắn chưa từng nghĩ luyện tiên đại trận có thể giết được Bất Tử Mục Lương, đây là trận pháp có thể đối kháng cả Tiên Tôn cảnh.
Mục Lương tay cầm Trảm Tiên Kiếm lạnh lùng nhìn về phía Phủ Tây lão tổ, trên thân kiếm ba loại Tiên Lực khác nhau đang lượn lờ.
"Lão tổ."
Tam Trưởng Lão Đại Đồ Đệ mặt mày trắng bệch, luyện tiên đại trận bị phá, thần hồn của hắn bị trọng thương. Mục Lương liếc mắt nhìn thoáng qua, vung Trảm Tiên Kiếm trong tay xuống.
Tiên Hoàng chi lực, Huyền Vũ Tiên Lực, sinh mệnh Tiên Lực hòa quyện thành một lưỡi Nguyệt Nhận, bao trùm toàn bộ đám đệ tử Tiên Tông.
"Không..."
Đệ tử Tiên Tông trợn trừng mắt, sao thân thể đã bị luyện tiên đại trận moi rỗng, không cách nào tránh né công kích của Mục Lương.
Đất trời rung chuyển, khu vực nơi đệ tử Phủ Tây Tiên Tông ở hóa thành hư vô, không một ai sống sót. Mục Lương vẫn giữ vẻ mặt bình thản, bọn chúng có thể kết luyện tiên đại trận đối phó hắn, thì giờ chết cũng không có gì đáng tiếc.
"Các hạ, có thù oán gì mà phải làm như vậy?"
Phủ Tây lão tổ hai mắt đỏ ngầu hỏi.
Mục Lương hờ hững nói: "Ngươi không cần biết nhiều, chỉ cần đi tìm cái chết là xong."
Hai mắt Phủ Tây lão tổ trừng trừng, khóe mắt rách toạc ra từng vết máu, không cam lòng và phẫn nộ tràn ngập khắp người.
Mục Lương nâng kiếm tiến lên, có thể cảm nhận được Phủ Tây lão tổ đã như đèn cạn dầu, khí tức mục nát trên người nồng nặc.
"Không cần ta động thủ, ngươi cũng chẳng sống nổi."
Hắn thản nhiên nói.
"Ha."
Phủ Tây lão tổ cười thảm một tiếng.
Mục Lương nói không sai, hắn quả thật chỉ là nỏ mạnh hết đà mà thôi, không thể đột phá đến Tiên Tôn cảnh để kéo dài mạng sống, mà trận đại chiến này khiến bản nguyên bị hao tổn, tọa hóa đã là điều không thể tránh khỏi.
"Ta tiễn ngươi một đoạn đường."
Mục Lương giơ tay định tát một cái.
"Chết, cũng muốn ngươi cùng chịu."
Mắt Phủ Tây lão tổ đỏ rực như nhỏ máu, dốc hết hơi sức cuối cùng chuẩn bị tự bạo. Mục Lương mắt hờ hững, giơ tay cách không tóm lấy.
Không gian vặn vẹo, lớp lớp nuốt chửng Phủ Tây lão tổ.
"Đi."
Mục Lương vung tay lên, mang theo Linh Nhi, Hi Nguyệt, Liễu Dao mấy người chớp nhoáng biến mất.
Phủ Tây lão tổ cuối cùng vẫn tự bạo, cường giả Tiên Vương cấp tự bạo, trực tiếp khiến Phủ Tây Tiên Tông hóa thành hư không, lỗ đen vặn vẹo nhập khẩu biến mất.
Không gian nơi Phủ Tây Tiên Tông tọa lạc sụp đổ, không gian tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau, năng lượng tự bạo của Tiên Vương bị không gian nuốt chửng, sau đó pháp tắc Tiên Giới xuất hiện, tu bổ lại không gian đổ nát.
Mục Lương bốn người xuất hiện ở gần đó.
Liễu Dao nhìn chằm chằm vào Phủ Tây Tiên Tông đã thành hư vô, thì thào: "Đều kết thúc rồi."
"Đúng vậy, đều kết thúc rồi."
Mục Lương khẽ lên tiếng.
Hi Nguyệt hai mắt hoe đỏ nói: "Tốt rồi, 98 số Hạ Giới độc lập rồi, không còn là nơi tùy ý để thế lực Tiên Giới giày xéo nữa."
"Phụ thân, chúng ta có phải nên trở về không?"
Linh Nhi đôi mắt đẹp long lanh.
"Đúng vậy, nên về một chuyến."
Mục Lương nhớ đến đám phụ nữ con cái còn ở Huyền Vũ đế quốc. Liễu Dao không nhịn được hỏi: "Vậy còn đến Tiên Giới không?"
"Đến, ta sẽ dẫn cả Huyền Vũ Đế Quốc cùng phi thăng."
Mục Lương dứt khoát từng chữ. Hi Nguyệt há hốc miệng, mang cả Huyền Vũ Đế Quốc phi thăng, thật sự làm được sao?
"Ta sẽ giúp một tay."
Linh Nhi trong trẻo nói.
Mục Lương chiều chuộng xoa đầu Tinh Linh thiếu nữ, Tiên Giới thích hợp tu luyện hơn, Huyền Vũ Đế Quốc muốn tiếp tục lớn mạnh thì phi thăng Tiên Giới là con đường duy nhất. 98 số Hạ Giới, bên trong Huyền Vũ đế quốc.
Sibeqi đứng trong hậu hoa viên, ngửa mặt nhìn cây Tiên Nguyên Thế Giới Thụ khổng lồ với tán lá rộng lớn.
"Lần tiến hóa này kết thúc nhanh thật."
Nàng thán phục lên tiếng.
Bây giờ Tiên Nguyên Thế Giới Thụ lớn vô cùng, tán cây thậm chí bao phủ cả Thiên Hằng Tinh xa xôi.
Sau khi tiến hóa lên cấp mười tám, ngoài việc cao thấp biến hóa, khí tức phát ra từ Tiên Nguyên Thế Giới Thụ khiến cả Tinh Không Cự Thú cũng không dám lại gần. Khi Tiên Nguyên Thế Giới Thụ bắt đầu tiến hóa, thực vật trong Huyền Vũ Đế Quốc đều sinh trưởng tốt, động vật trong trại chăn nuôi cũng phát triển nhanh chóng.
Tiên Nguyên Thế Giới Thụ lại một lần nữa tiến hóa, quá trình tẩy trần cũng bắt đầu, những cơn mưa ánh sáng lớn trút xuống lưng Huyền Vũ Tiên Rùa, khiến các binh sĩ Huyền Vũ Đế Quốc trong một thời gian ngắn liên tục đột phá, nâng cao thực lực tổng hợp của Huyền Vũ Đế Quốc.
Ly Nguyệt đi tới bên Sibeqi, cũng ngửa mặt ngắm nhìn tán cây Tiên Nguyên Thế Giới Thụ khổng lồ.
"Đang nghĩ về hắn sao?"
Nàng nhẹ nhàng hỏi.
"Ừ."
Sibeqi nghiêng đầu liếc nhìn nữ nhân tóc bạc. Đôi mắt màu ánh trăng bạc của Ly Nguyệt lóe sáng, khẽ nói: "Vì sao cảm thấy vậy?"
Sibeqi ngạc nhiên hỏi.
"Ta cảm thấy."
Ly Nguyệt nói chắc nịch.
...
"Thật sao, sao ta không cảm nhận được?"
Sibeqi bĩu môi, lập tức lại thở dài. Nàng thật sự nhớ Mục Lương, trong mơ đã thấy hắn nhiều lần, cũng lo lắng cho sự an toàn của hắn ở tiên giới.
Ly Nguyệt cười, nhìn Tiên Nguyên Thế Giới Thụ nói: "Thánh Thụ tiến hóa kết thúc, nghĩa là Mục Lương cũng trở nên mạnh hơn, ngươi không cần lo."
"Hắn không trở lại nữa, Ngọc Kỳ sắp làm ta phiền chết rồi."
Sibeqi ngán ngẩm nói.
Mục Ngọc Kỳ ngày nào cũng bám theo nàng, mở miệng là hỏi khi nào phụ thân về.
"Nàng còn nhỏ."
Ly Nguyệt dịu dàng nói.
"Chỗ nào nhỏ."
Sibeqi bĩu môi, con gái rất quấn Mục Lương, thời gian xa cách quá lâu, nhớ nhung là điều khó tránh khỏi. Ly Nguyệt truyền đạt kinh nghiệm: "Ngươi dành thời gian bên con bé nhiều hơn thì tốt thôi."
"Biện pháp tốt nhất, là Mục Lương ngày mai sẽ trở về."
Vẻ mặt yếu ớt của Sibeqi khiến nữ nhân tóc bạc không nhịn được cười.
"Mọi người đều nhớ hắn."
Ly Nguyệt nhẹ nhàng ôm lấy eo nữ nhân Hấp Huyết Quỷ.
Sibeqi bĩu môi: "Hắn lần sau trở về, ta phải vắt kiệt hắn."
"..."
Đôi mắt đẹp của Ly Nguyệt khẽ sững lại.
Sibeqi kịp phản ứng, giơ tay búng vào đầu nữ nhân tóc bạc: "Ta nói là vắt kiệt thời gian của hắn, ngươi nghĩ gì vậy?"
Tai Ly Nguyệt đỏ bừng, giải thích: "Ta không nghĩ sai, là ngươi nghĩ sai."
"Xì xì xì."
Vẻ mặt Sibeqi đầy vẻ chế giễu.
Ánh mắt Ly Nguyệt lảng tránh, trong trẻo nói: "Ngươi cũng không đủ sức để vắt kiệt hắn, ít nhất phải hai người..."
Sibeqi mặt đỏ bừng, kiêu ngạo nói: "Ai cũng như nhau thôi, ai cũng chẳng mạnh hơn ai."
"Vậy à."
Đôi môi hồng của Ly Nguyệt giật giật.
"Ta đã về rồi."
Giọng nói ấm áp vang lên trong tầng cao nhất của cao nguyên. Các nàng đang bận rộn đều dừng tay lại.
Sibeqi kinh hỉ kêu lên, vội vã chạy về đại sảnh cung điện.
Ly Nguyệt đầu tiên là sững sờ, rất nhanh vẻ mặt đã tràn ngập vui mừng, cũng chạy về đại sảnh cung điện. Cùng lúc đó, Nguyệt Thấm Lam, Hồ Tiên, Minol, Nikisha mấy người cũng lần lượt trở về cao nguyên.
Khi các nàng trở lại cung điện, liền thấy bốn bóng người đang đứng trong đại sảnh.
"Ta đã về rồi."
Mục Lương mỉm cười rạng rỡ.
P/s: "2 chương": Cầu đánh thưởng vạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận