Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 314: Nhân Viên Tuần Tra Trên Ốc Đảo

Trong đôi mắt phượng của cô ấy ánh lên sự vui mừng, đi tới trước mặt định ôm bạn mình.
- Vừa tới.
Mễ Á lên tiếng, đánh giá người bạn cùng mình lớn lên.
Khóe miệng của cô ấy hơi cuộn lên, nói:
- Hơn một năm không gặp, ngươi không có thay đổi gì.
- Ta có thể thay đổi cái gì?
Lỵ Lỵ nhếch miệng lên, cũng đang đánh giá người bạn của mình.
- Hình như, ngươi gầy hơn, một năm này sống không tốt à?
- Vẫn tốt.
Mễ Á nhẹ giọng đáp lại.
Lỵ Lỵ mỉm cười gật đầu, dời ánh mắt rơi vào trên thân Lan Đế và Hi Bối Kỳ.
Cô ấy cũng quen Lan Đế chỉ là không thân thiết, còn Hi Bối Kỳ thì hoàn toàn xa lạ trong trí nhớ của cô ấy.
Mễ Á nhìn thấy ánh mắt của bạn mình, nhẹ giọng giới thiệu:
- Giới thiệu một chút, đây là Hi Bối Kỳ.
Cằm của Lỵ Lỵ khẽ nâng lên, mở miệng nói:
- Chào ngươi.
- Chào ngươi.
Con mắt màu vàng óng của Hi Bối Kỳ híp lại.
Trong đôi mắt màu xanh sẫm của Lỵ Lỵ lóe lên ánh sáng, lại lần nữa dò xét thiếu nữ Ma Cà Rồng này, người có mái tóc màu vàng óng sống trên Ốc Đảo cũng không nhiều.
Khuôn mặt của cô ấy nghiêm túc hỏi:
- Tiểu thư Hi Bối Kỳ, không phải là thành viên Ốc Đảo?
Mễ Á khẽ lắc đầu, nhẹ nói:
- Không phải, ta đang muốn dẫn cô ấy đi gặp trưởng lão, để xin cho cô ấy gia nhập vào Ốc Đảo.
Lỵ Lỵ tiến tới thì thầm bên lỗ tai của Mễ Á:
- Kiểm tra qua chưa?
Ốc Đảo cũng không phải người tùy tiện nào đều có thể gia nhập.
Cô được xem như nhân viên tuần tra trên Ốc Đảo, có trách nhiệm kiểm tra người xa lạ.
- Hơn một năm qua, cô ấy toàn đi chung, làm nhiệm vụ với ta.
Mễ Á chậm rãi gật đầu.
- Hay là hỏi qua các trưởng lão lại nói tiếp.
Sắc mặt của Lỵ Lỵ dịu lại, nói.
- Ta cũng không có nói nhất định sẽ gia nhập vào Ốc Đảo, ở đây lại không có đặc biệt.
Hi Bối Kỳ bĩu môi, cũng nghe được chuyện hai người đang to nhỏ.
Trong cặp mắt màu vàng óng của cô có hơi thất vọng, Ốc Đảo không có tốt như Thành Huyền Vũ.
- Hi Bối Kỳ, chớ nói lung tung.
Mễ Á trầm giọng ngăn cản nói.
- Ốc Đảo không có gì đặc biệt?
Đôi mắt màu xanh sẫm của Lỵ Lỵ híp lại.
Đây là lần đầu tiên cô ấy nghe được có người nói Ốc Đảo không có gì đặc biệt.
Âm thanh của Lỵ Lỵ lạnh xuống, kiêu ngạo nói:
- Ốc Đảo là nơi tốt nhất, là tòa thành lớn đặc biệt nhất, điểm ấy đã được công nhận.
Lan Đế mím môi một cái, vẻ bối rối trên mặt biến mất.
Ốc Đảo tốt nhất?
- Mới không phải, Thành Huyền Vũ mới là tốt nhất.
Hi Bối Kỳ hất cầm một cái, nói.
Cô mới không bị khí thế của Lỵ Lỵ làm cho sợ hãi đâu!
- Thành Huyền Vũ?
Lỵ Lỵ ngẩn người, sau đó cười ra tiếng, khinh thường nói:
- Ngay cả tên thành ta cũng chưa nghe qua, có thể so với Ốc Đảo sao?
- Thành Huyền Vũ tốt hơn nhiều so với ở nơi đây, ở đây rất tồi tàn.
Hi Bối Kỳ có chút tức giận nói.
Mễ Á nhếch mép một cái, hai người này làm sao lại bỗng nhiên cãi nhau vậy?
- Thật sự Thành Huyền Vũ tốt hơn.
Lan Đế yếu ớt nói một câu, cô ấy cũng rất nhớ Thành Huyền Vũ.
- Thật sự tốt như thế?
Lỵ Lỵ nhíu mày, nhìn về phía cô bạn tai mèo của mình.
Mễ Á gật đầu, cảm khái nói:
- Nơi đó...... Thật sự rất tốt.
Lỵ Lỵ nhíu mày, khuôn mặt nghiêm túc, nghi ngờ dò xét cô gái tai mèo, đây là lời nói được thốt ra từ trong miệng của bạn mình, nên cô cũng tin tưởng.
Cô lên tiếng hỏi:
- Thành Huyền Vũ ở nơi nào?
- Thành Huyền Vũ di động, được xây trên sau lưng Man Thú Hoang Cổ, trước khi chúng ta rời đi nó còn ở Thành Phi Điểu.
Mễ Á nói khẽ.
- Một tòa thành lớn được xây sau lưng Man Thú Hoang Cổ!
Trong mắt của Lỵ Lỵ dày đặc tia nghi ngờ.
Nếu thật là như vậy, cô không thể nào chưa từng nghe qua cái tên Thành Huyền Vũ.
- Em gái ta ở phía trên.
Mễ Á nhẹ nói.
- Ngươi tìm được em gái rồi?
Trên mặt của Lỵ Lỵ thoáng qua vẻ kinh ngạc, cô đã từng nghe Mễ Á nhắc đến chuyện em gái cô ấy.
Mễ Á gật đầu:
- Đúng vậy, cuộc sống của con bé vẫn rất tốt.
- Vậy là tốt rồi, cuối cùng ngươi cũng buông được lo lắng trong lòng.
Từ tận đáy lòng của Lỵ Lỵ cảm thấy vui vẻ thay cho bạn của mình, trong lòng của cô lại nhớ kỹ Thành Huyền Vũ, thật có một nơi tốt hơn Ốc Đảo sao?
- Ta thấy nên đi gặp các trưởng lão, báo cáo trước.
Lan Đế lên tiếng chen ngang.
Cô đang rất mệt, tiếp tục để các cô ấy trò chuyện, sợ là sẽ ngã xuống mất.
- Ừm.
Mễ Á lạnh nhạt gật đầu.
- Đi thôi, cùng đi, ta cũng đang muốn gặp trưởng lão báo cáo tình huống.
Lỵ Lỵ cất bước đi ở phía trước.
- Hừ......
Hi Bối Kỳ bĩu môi, cô không thích cô gái có mái tóc màu xanh sẫm này.
Mễ Á vỗ đầu của thiếu nữ Ma Cà Rồng, nhỏ giọng nói:
- Thật ra tính cách của cô ấy không xấu.
- Có lẽ vậy.
Hi Bối Kỳ nghiến răng mèo.
Mễ Á yên lặng, vì tính tình của Lỵ Lỵ quá cao ngạo, nên trong ấn tượng của cô ấy, Ốc Đảo chính là tòa thành lớn tốt nhất.
Không đơn giản chỉ có cô ấy , rất nhiều người trong Ốc Đảo đều có ý nghĩ này, đây là ngạo khí đặc biệt của người Ốc Đảo.
Lan Đế nhún nhún vai, dẫn đầu cất bước đi về hướng trung tâm tầng một Ốc Đảo.
Mễ Á kéo tay thiếu nữ Ma Cà Rồng vội vàng đuổi theo.
- Mễ Á, ta có hơi không muốn ở lại Ốc Đảo.
Hi Bối Kỳ bỗng nói.
Bước chân của Mễ Á chậm lại, cô quay đầu, nhíu mày hỏi:
- Vì sao?
- Ở đây không thích hợp với ta, ta thích Thành Huyền Vũ hơn.
Hi Bối Kỳ nhìn quanh đường phố hai bên, nhà gỗ tồi tàn, như nhân viên nghiên cứu đang ngây ngốc ngồi đó.
Ở đây không có mùi hương dễ ngửi, vô luận là hương hoa hay mùi thơm thức ăn ngon.
Mễ Á trầm mặc trong phút chốc, sau đó nói:
- Trước cùng ta đi gặp mặt các trưởng lão, rồi ngươi cân nhắc đến quyết định muốn ở hay không ở được không?
- Ừm.
Hi Bối Kỳ mím môi một cái.
Tại Ốc Đảo, trên quảng trường trung tâm tầng một.
Nơi này có một đoạn cầu thang được xây dựng bằng gỗ, chiều rộng hai mét, bậc thang xoay tròn hướng về phía trước, nối đi lên tầng hai.
- Cót két !
Mấy người Lỵ Lỵ, Mễ Á đi lên, đạp cầu thang đi lên tầng hai.
Hi Bối Kỳ cúi đầu nhìn dưới chân, mỗi một bước chân đều vang lên âm thanh kẹt kẹt.
Cũng không lâu lắm, bốn người đã đi tới tầng thứ hai Ốc Đảo, con đường ở nơi này hẹp hơn rất nhiều, độ cao cũng chỉ có 3 mét, mang đến cho người ra một loại cảm giác bị đè nén.
- Chúng ta trực tiếp đi lên tầng ba đi.
Mễ Á lạnh nhạt nói.
Cầu thang đi lên tầng ba cũng ở nơi đây, đi ra phía sau bậc thang là có thể nhìn thấy, cầu thang nối lên tầng thứ ba, ở cửa có hộ vệ đeo vũ khí canh giữ.
Bốn người quay người đi đến, bị hộ vệ ngăn lại.
- Chúng ta muốn đi gặp trưởng lão.
Lỵ Lỵ từ trong túi lấy ra một miếng sắt, đó là chìa khóa bí mật của Ốc Đảo.
Mễ Á và Lan Đế cũng đưa ra chìa khóa như đúc.
Hộ vệ nhíu mày nhìn về phía Hi Bối Kỳ.
- Cô ấy là bạn của ta, đang muốn dẫn lên gặp mặt trưởng lão.
Mễ Á thản nhiên nói.
- Ừm, hoan nghênh cô trở về, tiểu thư Mễ Á.
Một vị hộ vệ khác nhếch miệng lên, hiển nhiên là nhận ra cô gái tai mèo.
Mễ Á lạnh nhạt gật đầu xem như chào hỏi.
- Các trưởng lão đều ở phía trên.
Hộ vệ nghiêng người sang, nhường ra đường lên cầu thang.
- Ừm.
Mễ Á lên tiếng, cất bước đạp vào cầu thang nối với tầng ba.
Tầng thứ ba của Ốc Đảo, rất ít kiến trúc nhưng sạch sẽ, yên tĩnh hơn so với tầng một tầng hai.
Hi Bối Kỳ từ cửa sổ nhìn lên bầu trời, khoảng cách mây đen càng gần.
Ảo ảnh bảo vệ Ốc Đảo, từ bên trong có thể trông thấy tình huống bên ngoài.
- Đi gặp Đại Trưởng Lão?
Bước chân của Lỵ Lỵ dừng lại.
- Không, ta muốn đi gặp sư phụ trước.
Mễ Á lắc đầu.
Sư phụ của cô cũng chính là trưởng lão, là Tam trưởng lão của Ốc Đảo, là cao thủ cấp 7.
- Vậy ta cũng đi gặp Tam trưởng lão, báo cáo công tác cho ai cũng đều như nhau.
Lỵ Lỵ suy nghĩ nói.
- Vậy đi thôi.
Mễ Á đi về hướng tòa nhà bên trái, đó là nơi ở và làm việc của Tam trưởng lão.
Bạn cần đăng nhập để bình luận