Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2327: Nguồn Gốc Của Hư Quỷ (1).

Thành Kiều Tây Khắc, một lò rèn tại con phố trung tâm.

Đó là một toà nhà bằng gỗ hai tầng, lầu một là cửa hàng, lầu hai là khu vực cuộc sống của gia đình thợ rèn.

- Keng keng keng ~~~

Thợ rèn Lạc Nhĩ đang nện búa vào cục sắt đỏ bừng, mồ hôi thi nhau trượt từ trán xuống rồi nhỏ lên cục sắt nung đỏ, chẳng mấy chốc đã bốc hơi không chút dấu vết.

- Cốp keng, cốp keng....

Hắn quơ cây búa nện xuống cục sắt rất có tiết tấu, cục sắt từ từ biến thành dáng vẻ của một con dao bếp.

- Cộp cộp cộp ~

Nặc Tư từ trên lầu đi xuống, nàng là vợ của thợ rèn Lạc Nhĩ, một người phụ nữ nội trợ thông thường, cô cầm một ly nước rồi dịu dàng nói:

- Lạc Nhĩ, uống ly nước rồi nghỉ ngơi một chút đi.

- Được!

Lạc Nhĩ dừng tay, tiếp nhận ly nước của vợ rồi uống một hơi cạn sạch.

- A, quá đã khát ~

Hắn thỏa mãn thở ra một hơi, giơ cánh tay lung tung xoa mồ hôi trên trán.

- Ai nha, không được, phải dùng khăn lau mồ hôi chứ.

Nặc Tư cầm lấy một chiếc khăn tay gần đó rồi nhẹ nhàng lau khô mồ hôi trên trán chồng.

Lạc Nhĩ thuận miệng hỏi:

- La Y đâu rồi?

Nặc Tư dịu dàng đáp:

- Còn chưa thức dậy đâu.

La Y là con của bọn hắn, năm nay mười lăm tuổi, hiện tại đang theo cha học tập rèn sắt.

- Đứa nhỏ này thật là, giờ này mà còn chưa thức dậy nữa.

Lạc Nhĩ cưng chiều lắc đầu.

- Hôm qua, hắn thức khuya, để hắn ngủ thêm một chút đi.

Nặc Tư cười nói.

Lạc Nhĩ cười ngây ngô, gật đầu ừ một tiếng:

- Ừm, không cần gọi hắn dậy, việc còn lại để một mình ta làm là được, sau khi giao xong đơn hàng này có thể thả lỏng vài hôm rồi.

Tay nghề rèn của Lạc Nhĩ rất tốt, được dân chúng xung quanh nhất trí tán thành, cho nên sinh ý cũng vô cùng tốt.

Nặc Tư nở nụ cười nói:

- Ừm, ngươi phải chú ý nghỉ ngơi, ta đi chuẩn bị thức ăn đây.

- Ta biết rồi.

Lạc Nhĩ xua tay, cầm lấy búa tiếp tục rèn sắt.

- Keng keng keng ~~~

Trong từng tiếng rèn sắt đều nhịp, Nặc Tư cầm ly không xoay người lên lầu, chuẩn bị làm cơm trưa.

Trên lầu hai, trong căn phòng trong góc, La Y mở mắt ra rồi ngáp một cái.

Thiếu niên ngồi dậy, miễn cưỡng duỗi người, mái tóc màu xám rối bù, trên mặt vẫn còn vẻ buồn ngủ.

La Y nói với giọng khàn khàn:

- Không thể ngủ nữa, phải giúp cha rèn sắt mới được.

Hắn dụi mắt, đứng dậy mặc quần áo tử tế rồi bước ra khỏi phòng.

- La Y, ngươi ngủ đủ chưa?

Nặc Tư đang rửa rau, thấy con trai đã tỉnh lại nên cười cưng chiều hỏi thăm.

- Mẹ ~

Khuôn mặt của La Y ửng đỏ, có chút ngượng ngùng vì ngủ nướng.

Nặc Tư dành ra một tay xoa đầu con trai, thúc giục:

- Mau đi rửa mặt đi, mắt mũi còn kèm nhèm thế kia, nhìn không có tinh thần chút nào.

- Vâng.

La Y nhoẻn miệng cười, nhanh nhẹn đi xuống lầu rồi đi tới nơi đặt bình nước ở sau nhà, múc nước rửa mặt.

- Ào ào ~~~

Hắn rửa mặt xong xuôi, bên tai vang lên tiếng rèn sắt quen thuộc.

Thiếu niên vội vã lau khô nước trên mặt rồi xoay người đi ra ngoài.

La Y vừa đi vừa cuốn tay áo lên, nói:

- Cha, ta tới giúp ngươi.

Lạc Nhĩ vẫn không ngừng nện búa, đáp:

- Không cần đâu, sắp đến giờ ăn trưa rồi, ngươi bây giờ đói bụng không có sức lực, ăn no rồi làm.

- Cha yên tâm đi, sức lực của ta rất lớn.

La Y nói rồi gập cánh tay lại, cơ bắp lập tức gồ lên.

Hắn đã rèn sắt được hai năm, sức lực lớn hơn người thường rất nhiều, tố chất cơ thể cũng tốt hơn một vài người trưởng thành.

Lạc Nhĩ giơ tay cầm búa lên, cơ bắp trên cánh tay còn to hơn một vòng so với thiếu niên, cười nói:

- Đừng làm bẩn tay.

- Được rồi….

La Y lầm bầm một tiếng, xoay người ra cửa.

Hắn đứng ở cửa chính quan sát đường phố, lúc này trên đường không có nhiều người, tất cả đều về nhà chuẩn bị bữa trưa.

Thiếu niên ngước mắt nhìn lên bầu trời xa xăm, lúc này đã có thể nhìn thấy rất nhiều khói bếp tỏa ra từ các ngôi nhà.

La Y dựa vào khung cửa rồi nói thầm một tiếng:

- Không biết hôm nay mẹ sẽ nấu món gì đây?!

- Keng keng keng ~~~

Phía sau hắn là tiếng rèn sắt đều đặn, dư âm tiếng trước còn chưa tiêu tan thì tiếng thứ hai, tiếng thứ ba đã liên tiếp vang lên.

La Y há miệng ngáp một cái, bất chợt, khóe mắt phát hiện có người đang quan sát mình ở cách đó không xa.

Đó là hai người mặc áo choàng đen, bọn hắn che kín mít từ đầu đến chân nên không thể nhìn ra tướng mạo và vóc người.

- Bọn hắn là ai?

La Y nhíu mày nhìn lại hai tên áo đen một hồi lâu, đối phương mới xoay người đi vào con hẻm bên cạnh.

- La Y, tới giờ ăn cơm rồi!

Trên lầu truyền ra giọng nói của Nặc Tư.

- Vâng, con vào ngay!

La Y lên tiếng đáp lại, nhìn thoáng qua con hẻm không có ai rồi xoay người đi vào lò rèn.

Hắn mới vừa vào nhà thì hai gã mặc áo choàng đen biến mất ở trong con hẻm lại xuất hiện một lần nữa.

- Người vừa rồi như thế nào?

Gã mặc áo choàng đen có vóc dáng cao khẽ hỏi.

Gã áo đen lùn hơn gật đầu:

- Thoạt nhìn rất rắn chắc, dùng để làm vật thí nghiệm rất tốt, đại sư Ác Côn sẽ hài lòng.

Đại sư Ác Côn mà hai tên này nhắc tới chính là người của Thiên Hư Giáo, chính hắn đã nghiên cứu ra bí dược Hư Huyết.

- Tối nay lại ra tay, bây giờ chúng ta nên đi bắt các mục tiêu khác.

Gã áo đen cao hơn ra quyết định.

Gã áo đen lùn hơn nhếch miệng cười khặc khặc, thấp giọng nói:

- Ừm, cứ làm như vậy đi.

Hai người liếc nhìn nhau rồi xoay người biến mất ở trong bóng tối.

Lần này, bọn hắn ra ngoài để điều tra địa hình, nhắm được gần hai mươi mục tiêu, tất cả đều sẽ bị bắt lại đưa về tổ chức.

…….

Buổi tối, La Y tắm rửa xong nằm ở trên giường lớn, xoa bóp cánh tay nhức mỏi.

Ngày hôm nay, hắn phụ giúp cha rèn sắt, cánh tay có chút ê ẩm, cần xoa bóp để thả lỏng một chút.

- Ai da ~~~

La Y nhếch miệng, ở trong phòng vẫn có thể nghe được tiếng ngáy của cha ở căn phòng cách vách.

Hắn lật qua lật lại hai vòng, hô hấp từ từ chậm lại, chẳng mấy chốc đã ngủ say.

Không biết qua bao lâu, cánh cửa gỗ vốn dĩ đóng chặt bị người từ bên ngoài đẩy ra.

Hai gã mặc áo choàng đen xuất hiện lúc ban ngày đang đứng ở trước cửa, hai người liếc nhìn nhau, một người trong đó đi vào phòng, đi tới bên giường nhìn thiếu niên đã ngủ say.

Tên còn lại canh giữ ở ngoài cửa, lưu ý động tĩnh ở căn phòng cách vách.

Hắn bĩu môi, nếu không phải Lạc Nhĩ và Nặc Tư đã lớn tuổi thì hắn đã bắt cả gia đình này về làm vật thí nghiệm rồi.

Trong phòng, gã mặc áo choàng đen lấy ra một khối da thú rồi rót vài giọt chất lỏng màu đen lên trên, dùng nó bịt lại miệng mũi của thiếu niên.

- Ô ô ~~~

La Y lập tức bừng tỉnh, hắn trợn mắt giận dữ nhìn gã áo choàng đen, muốn ra tay phản kháng nhưng lại phát hiện cơ thể vô lực không làm gì được, ý thức nhanh chóng trở nên mơ hồ.

Mấy hơi sau, thiếu niên nhắm mắt lại, cơ thể vô lực nằm trở về.

Gã mặc áo choàng đen không nói lời nào, lấy ra một cái túi bố nhét thiếu niên vào trong rồi dễ dàng vác lên vai.

Hắn rời khỏi phòng, gật đầu với đồng bạn, hai người nhảy xuống từ lầu hai, biến mất ở trong bóng tối.

Bạn cần đăng nhập để bình luận