Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1955: Ta Chỉ Là Đang Nghĩ... Ta Nên Trở Về Thành Tát Luận



Mục Lương mất cả một ngày mới xây xong một ngàn tòa nhà lầu ở thủy cung dưới đáy biển, đồng thời còn điêu khắc ra các loại hoa, chim, cá, và kỳ trân dị thú ở trên thạch bích, gia tăng thêm một chút phong cảnh cho thị trấn.

- Rắc... Rắc... ~~~

Trên thạch bích, cành lá mới mọc ra của Trà Thụ Sinh Mệnh khẽ đung đưa, hào quang vẩy đầy toàn bộ thị trấn nhỏ dưới đáy biển, hấp dẫn các loại cá từ xa bơi tới.

- Rầm rầm rầm ~~~

Bên ngoài bức tường lưu ly, từng bầy cá đụng phải bức tường lưu ly phát ra những tiếng ầm ầm nho nhỏ, thế nhưng bức tường lưu ly quá mức cứng rắn cho nên chúng nó không cách nào lay động được.

Mục Lương đi tới trước bức tường lưu ly rồi giơ tay nhẹ nhàng bắn vào bức tường, phát ra một vòng sóng chấn động, làm cho tất cả bầy cá đến gần phải lùi ra xa.

Anh nhẹ giọng nói nhỏ:

- Cá nhỏ dám tới gần, nhưng ma thú biển thì không dám lại đây.

Có Rùa Đen trấn thủ tại nơi này, ma thú biển xung quanh đã sớm trốn xa rất xa, dù cho bị chiếm địa bàn thì cũng không dám trở về.

Những sinh linh còn lại có linh trí thông thường thì Rùa Đen sẽ không nhằm vào, cho nên chúng nó mới dám tới gần bức tường lưu ly.

Mục Lương bận rộn ở trong thị trấn nhỏ cả một ngày, trước khi trời tối mới thu tay lại rời đi.

Việc sau đó chỉ cần chờ thủy cung hoàn thành việc lắp đặt thiết bị là có thể mở cửa đón khách, đến lúc đó xe lửa mới cũng đã được chế tạo xong, có thể đưa vào sử dụng.

Mục Lương rời đi, cơ thể trồi lên mặt nước, nhìn chăm chú vào Hải Quan vắng tanh.

Sau khi Rùa Đen rời đi thành Y Lê thì không hề thông báo hướng đi tiếp theo, cho nên lúc này không có ai tới đây.

Anh hiểu rõ, cho dù có nói vị trí hiện tại của Rùa Đen thì e là cũng không có người nào dám đến, dù sao thì nơi này chính là Kênh Sương Mù.

Mục Lương nhìn cổng ra vào lưu ly khổng lồ, nhẹ giọng nói nhỏ:

- Có thể quay chụp một bộ phim quảng cáo hấp dẫn một số người tới trước, còn có thể nhân cơ hội này để tuyển thêm một nhóm công nhân.

Trước khi tuyên bố lập quốc thì chỉ có thành Buôn Bán Sơn Hải mở cửa với bên ngoài, sau khi tuyên bố dựng nước thì mới có thể mở cửa toàn bộ khu vực trên lưng rùa.

Thử nghĩ mà xem, kênh Sương Mù vẫn luôn để lại ấn tượng cho người khác là thần bí và nguy hiểm, mà bây giờ thành Huyền Vũ lại tiến vào kênh Sương Mù, còn bình an vô sự dừng chân, tin tức này sẽ hấp dẫn đến mức nào?

Trong lòng Mục Lương quyết định chủ ý, ngày mai anh sẽ bảo Nguyệt Thấm Di quay chụp một bộ phim quảng cáo, sau đó truyền vào tháp tín hiệu, để cho nhóm quý tộc kia nhìn thấy.

Anh không dừng lại nữa, cơ thể lóe lên rồi biến mất ở không trung.

Không bao lâu, Mục Lương trở lại bên trong cung điện, tiếp đó là bận rộn ở trong thư phòng một hồi thì cửa phòng đã bị gõ vang.

- Cộc cộc cộc ~~~

- Thành chủ đại nhân, tới giờ ăn tối rồi.

Giọng nói của tiểu hầu gái truyền vào thư phòng.

- Đã biết, ta sẽ đến sau.

Mục Lương đáp lại mà không ngẩng đầu lên.

Anh tiếp tục viết kế hoạch quay chụp phim quảng cáo, nhanh chóng viết ra những ý tưởng ở trong đầu, tràn đầy mười trang mới dừng bút.

- Ăn tối xong rồi lại viết tiếp.

Mục Lương buông bút máy, đứng dậy rời đi thư phòng đến nhà ăn.

Trong nhà ăn, Ly Nguyệt và những người khác đã ngồi xuống, trước khi Mục Lương đi vào thì các cô vẫn còn trò chuyện về những tình tiết trong bộ phim truyền hình mới.

Mễ Nặc thấy hắn tiến đến, vội vã hô:

- Mục Lương, mau ngồi đi.

Mục Lương thuận miệng hỏi:

- Các ngươi trò chuyện gì mà vui vẻ thế?

Mễ Nặc trả lời với giọng nói mềm mại:

- Chúng ta đang nói tới bộ phim truyền hình mới, không biết ngày mai nam chính có xuất hiện hay không, nữ chính quá thảm, thậm chí ta còn muốn quyên góp tiền cho cô ấy.

- Đều là giả thôi.

Mục Lương bất đắc dĩ cười nói.

- Ta biết là giả, nhưng bọn họ diễn quá tốt.

Mễ Nặc ngây thơ trả lời.

Mục Lương mỉm cười lên tiếng:

- Nếu Thấm Di nghe được thì sẽ rất vui vẻ.

Anh cầm đũa gắp một khối cơm tẻ cho vào trong miệng, lúc này những người khác mới động đũa.

Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, thoạt nhìn vui vẻ và hòa thuận.

Bạch Sương ngồi ở cuối bàn ăn, cô cắn đũa nhìn các món ăn ngon bày đầy bàn nhưng lại không có muốn ăn.

Ngải Lỵ Na nhận ra cô gái tóc tím không thích hợp, quan tâm hỏi:

- Bạch Sương, có chuyện gì vậy?

Cô vừa mở miệng thì những người khác đều nhìn về cô gái tóc tím.

Nguyệt Thấm Lan thanh thúy hỏi:

- Ngươi cảm thấy cơ thể không thoải mái sao?

- Không có, ta rất ổn.

Bạch Sương vội vàng lắc đầu, có chút ngượng ngùng đứng lên.

Mễ Nặc chớp chớp đôi mắt màu xanh lam, quan tâm hỏi:

- Hay món ăn hôm nay không hợp khẩu vị của ngươi?

Vệ Ấu Lan dịu dàng nói:

- Tiểu thư Bạch Sương, ta đi nấu tô mì cho ngươi ăn nhé.

Bạch Sương nghe vậy vội vàng giải thích:

- Không phải, chỉ là hiện tại ta không muốn ăn uống gì cả thôi.

Mục Lương ôn hòa hỏi:

- Vậy chuyện là thế nào, ngươi nói một chút xem mọi người có thể giúp được ngươi hay không.

- Ta chỉ là đang nghĩ... Ta nên trở về thành Tát Luận.

Bạch Sương nhẹ giọng nói.

Cô ở thành Huyền Vũ quá lâu rồi, đúng là rất nhớ cha mẹ và anh trai.

Trên mặt Mễ Nặc lộ ra tia bừng tỉnh, gật đầu nói:

- Thì ra là ngươi nhớ nhà, vậy thì có thể trở về thăm bọn họ nha.

- Ừm.

Bạch Sương không có phản bác, chỉ là trong lòng vẫn có chút luyến tiếc.

Cô ngước mắt liếc nhìn Mục Lương, đối phương cũng đang nhìn cô, cặp mắt đen nhánh kia bình tĩnh như nước, không thể nhìn ra hắn đang suy nghĩ cái gì.

Hồ Tiên quyến rũ nói:

- Vậy ngươi đợi thêm hai ngày nữa đi, hai ngày nữa sẽ có phi thuyền vận chuyển đi thành Tát Luận, ngươi có thể đi theo.

Phi thuyền vận chuyển giao hàng đến mỗi vương quốc lớn đã trở về, hai ngày này đang tiến hành kiểm tra và bảo trì, sau đó sẽ xuất phát đến các Phố Buôn Bán mới để vận chuyển hàng hóa.

Mễ Nặc gật đầu nói:

- Đúng vậy, ngươi đi theo phi thuyền sẽ an toàn hơn rất nhiều.

- Ừ.

Bạch Sương chậm rãi gật đầu, trong lòng do dự không thôi, lần này cô trở về thành Tát Luận, không biết có nên đến thành Huyền Vũ nữa hay không?

Cô thích Mục Lương nhưng lại không có dũng khí tỏ tình, hơn nữa bên cạnh anh có quá nhiều cô gái ưu tú.

Cô càng ngày càng không có lý do để tiếp tục ở lại đây, sợ Mục Lương chán ghét bản thân.

Anh ôn hòa nói:

- Ngươi trở về thăm người nhà, khi nào muốn đến thành Huyền Vũ thì chờ phi thuyền đến giao hàng rồi cùng đi là được.

Nghe vậy, đôi mắt màu vàng tím của Bạch Sương sáng lên, cô nhìn về phía Mục Lương rồi gật đầu thật mạnh:

- Vâng, ta biết rồi.

Cô đột nhiên có khẩu vị, lập tức bưng chén đũa ăn cơm ngon lành trong ánh mắt chăm chú của những người khác.

- Ăn nhiều một chút.

Mễ Nặc cười tươi như hoa nói.

-...

Nguyệt Thấm Lan và Hồ Tiên liếc nhau, đôi mắt đẹp lóe sáng, không nói lời nào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận