Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1480: Ai Vậy? Thật Kiêu Ngạo?



- Không đâu, bây giờ đang rất tốt.

Mễ Nặc cười tươi như hoa nói.

- Ừm, nếu mệt thì cứ nghỉ ngơi đi, đừng để mình quá vất vả.

Mục Lương ôn hoà nói.

- Ừ, ta biết.

Khuôn mặt xinh đẹp của Mễ Nặc ửng đỏ.

- Ta và ngươi cùng đi.

Nguyệt Thấm Lan tao nhã nói.

Hồ Tiên cười tươi như hoa hỏi:

- Chị Thấm Lan, không sợ bị người ta nhận ra sao?

- Ta mang khăn che mặt rồi đi.

Nguyệt Thấm Lan cong lên khóe môi nói.

Mắt Hồ Tiên mang ý cười, cô ra vẻ đáng tiếc nói:

- Phố Buôn Bán quá bận, ta không đi được.

Mục Lương nghĩ một chút rồi dặn dò:

- Nếu ngươi quá bận rộn, có thể gọi Bối Nhĩ Liên qua giúp đỡ.

- Gần đây, Bối Nhĩ Liên cũng rất bận, mỗi ngày đều phải tới thành Tát Luận.

Nguyệt Thấm Lan nói rõ ràng.

Sau khi, thành Huyền Vũ đến vương quốc Hải Đinh, những vị trưởng lão Ốc Đảo rất ít có mặt ở thành Huyền Vũ, bọn họ thường xuyên tới thành Tát Luận hỏi thăm tin tức.

Mục Lương nhướng mày, anh nhẹ giọng hỏi:

- Bọn họ đi điều tra nguyên nhân đại lục biến đổi và tình trạng cây xanh héo rũ ư?

- Ừm, có cần gọi bọn họ về không?

Nguyệt Thấm Lan thành thật hỏi ý kiến anh.

Mục Lương cụp mắt nghĩ một chút, sau đó lại lắc đầu nói:

- Không cần, cứ để bọn họ thăm dò đi.

Anh cũng rất hiếu kỳ tại sao đại lục lại sinh ra biến hoá nghiêm trọng như vậy, so với tự mình phái người đi thăm dò chi bằng để người của Ốc Đảo đi thăm dò.

- Được.

Nguyệt Thấm Lan tao nhã gật đầu.

Mục Lương nhìn về phía Hồ Tiên, ôn nhu hỏi:

- Phố Buôn Bán có quá đông không?

Hồ Tiên quyến rũ nói:

- Trước mắt là đủ, nhưng nếu có nhiều người tới Phố Buôn Bán hơn, chắc chắn ngươi phải mở rộng Phố Buôn Bán thêm một chút nữa, như vậy mới có thể kiếm được nhiều tinh thạch ma thú.

Mục Lương ngừng đôi tay đang cầm đũa lại, trong sáng nói:

- Ừm, ta cũng có quyết định này, chờ đêm nay ít người sẽ tiến hành.

Hai ngày nay, anh có quá nhiều việc, vội đến mức buổi tối cũng không có thời gian tới Tàng Thư Viện trong hoàng cung. Mục Lương nhớ tới Nguyệt Thấm Di, hai ngày nay anh không đi, có phải cô ấy vẫn một mình đọc sách hay không?

Anh suy nghĩ lan man một hồi, đã quyết định chờ tới khi vãn bớt việc, nhất định phải đi một chuyến tới Tàng Thư Viện trong hoàng cung.

- Ngươi cứ sắp xếp là được rồi.

Hồ Tiên rung đôi tay hồ ly, cầm lấy đôi đũa bắt đầu ăn bữa sáng.

Mọi người đều cầm đũa lên, món ăn hết đầu tiên chính là trứng xào cà chua, món này vẫn là đồ ăn mọi người yêu thích nhất.

Đạp đạp đạp…

- Ta đã trở về!!

Hổ Tây bước nhanh vào nhà ăn, thấy mọi người đang ăn rồi, cô vội vàng kéo ghế dựa ra rồi ngồi xuống.

- Tại sao đã về rồi?

Ny Cát Sa nhíu mày.

Khi cô rời khỏi xóm nghèo, đã bảo Hổ Tây canh giữ ở nơi đó, xem còn cá lọt lưới hay không.

- Có phát hiện cực lớn, cho nên ta đã trở lại.

Miệng Hổ Tây nhồi đầy bữa sáng, lời nói đều mơ hồ không rõ.

- Phát hiện thứ gì?

Mục Lương buông chiếc đũa hỏi.

Hổ Tây nuốt đồ ăn trong miệng, nghiêm mặt nói:

- Là như vậy, khuya ngày hôm qua, có hai người mặc áo choàng đen đi tới lều trại của tổ chức Kim, hai người đó đều là hắc ma pháp sư.

- Ta còn nghe được cái gì mà Hồng chấp sự, đại sư bói toán Lạp Nhã...

Sau khi nghe được câu chuyện của bọn họ, cô nhanh chóng rời khỏi Xóm Nghèo, chờ tới khi trở lại thành Huyền Vũ trời đã sáng rồi.

- Hắc ma pháp sư, Hồng chấp sự, đại sư bói toán Lạp Nhã…

Mục Lương nhẹ nhàng gõ ngón tay lên mặt bàn, anh cúi đầu suy tư.

- Hắc Phượng Hoàng, lại thêm một thế lực không biết, thế lực của vùng đất mới này thực phức tạp.

Vẻ mặt Nguyệt Thấm Lan đầy nghiêm túc

Ly Nguyệt nhẹ giọng hỏi:

- Mục Lương, có phái người đi thăm dò Hắc Phượng Hoàng không?

- Ừm, cho người thăm dò một chút đi.

Mục Lương chậm rãi gật đầu.

Từ trước tới nay, anh đều tin tưởng một đạo lý, biết người biết ta, mới có thể trăm chiến trăm thắng.

Tổ chức Kim đã bị thành Huyền Vũ giải quyết, nếu đại sư bói toán của đối phương thật sự có thể tính ra, như vậy trong tương lai thành Huyền Vũ sẽ chạm trán với hắc ma pháp sư.

- Chú ý an toàn, thoạt nhìn hắc ma pháp sư rất nguy hiểm.

Nguyệt Thấm Lan nghiêm túc nói.

- Ta biết.

Ly Nguyệt lên tiếng.

- Nếu có nguy hiểm nhớ liên hệ với ta trước.

Mục Lương nhìn về phía cô gái tóc bạch kim, dặn dò.

- Được.

Ly Nguyệt cong khóe môi, đôi mắt màu bạch kim loé sáng.

Nửa giờ sau, bữa sáng chấm dứt.

Mục Lương trở về thư phòng, mang theo bản thiết kế chuẩn bị tới thành Tát Luận.

…………..

Ngao ô ô...

Bầy Sói Mặt Trăng ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, sau đó chúng kéo thùng xe chạy khỏi khu Trung Ương.

Trong xe, Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan ngồi song song, đối diện là Hi Bối Kỳ và Nguyệt Phi Nhan.

Ngoại trừ mấy người bọn họ, lần này còn có Ngải Lỵ Na đi theo, cô ấy ẩn thân ở bên ngoài thùng xe, phụ trách vấn đề an toàn.

Hôm nay, Hi Bối Kỳ và Nguyệt Phi Nhan được nghỉ, bởi vì ngày mai hai người sẽ xuất phát quay về đại lục cũ, cho nên trước khi trở về, mỗi người đều có một ngày ngày nghỉ, để thoải mái thả lỏng một chút.

Hơn hai giờ sau, Sói Mặt Trăng kéo thùng xe đã rời khỏi thành Huyền Vũ, lại một lần nữa chạy như bay trên không trung, bay về phía khu cảng bên kia.

Lần này, Mục Lương vào thành rất thuận lợi, không có đám kỵ sĩ đui mù dám ngăn cản.

Ngao ô ô...

Sói Mặt Trăng rít gào, thành dân trên đường chính vội vàng né tránh, nhường đường cho bọn họ, để cho xe thú có thể thuận lợi thông qua.

- Ai vậy? Thật kiêu ngạo?

Có thành dân không hài lòng hô to.

- Ngươi không muốn sống nữa sao? Đó là xe thú của thành chủ thành Huyền Vũ.

- Á á, thành chủ thành Huyền Vũ, là tồn tại đánh ngã cả đoàn kỵ sĩ ư?

- Đúng vậy, chính là hắn.

······

Nhóm thành dân thấp giọng nói chuyện với nhau, thi thoảng lại phát ra tiếng kinh hô, âm thanh bất mãn rất nhanh đã giảm dần rồi biến mất.

Sau đó không lâu, Sói Mặt Trăng kéo thùng xe dừng lại bên ngoài quán rượu Đồ Lan.

Ngay bên ngoài cửa quán rượu Đồ Lan, Đồ Lan đã đứng chờ từ lâu, thấy xe thú dừng lại, cô vội vàng tiến lên nghênh đón. Cô cung kính hành lễ rồi thành khẩn nói:

- Hoan nghênh thành chủ đại nhân.

Ken két...

Cửa thùng xe mở ra, Mục Lương và đám người Nguyệt Thấm Lan bước từ trên xe xuống dưới.

- Nơi này chính là thành Tát Luận ư? Rách nát hơn ta tưởng tượng.

Hi Bối Kỳ nói thầm một câu, đôi mắt đẹp màu vàng tò mò nhìn quanh bốn phía.

Bên ngoài quán rượu Đồ Lan có rất nhiều người, phần lớn bọn họ tới nơi này để xem náo nhiệt, chỉ có một bộ phận là khách quen của quán rượu Đồ Lan, vốn định tới nơi này uống rượu, lại bị người ta cho biết, hôm nay quán rượu không buôn bán.

Vũ Đồ cũng có mặt ở trong đám người này, hắn đến để xem Đồ Lan làm chuyện ngu ngốc, điên rồ.

Hắn cũng nhìn thấy Mục Lương. Sau khi nghe Đồ Lan xưng hô với Mục Lương, trong lòng hắn khẽ động một cái, thành chủ đại nhân?

Vũ Đồ kinh ngạc nhìn về phía Mục Lương, hắn ta là thành chủ Thành Huyền Vũ ư?

Mục Lương phát hiện ra điều gì đó, anh nhìn về phía Vũ Đồ ở trong đám người, khóe môi hơi hơi nhếch lên. Rõ ràng là anh đang cười, nhưng lại làm cho thân thể Vũ Đồ run lên, mồ hôi lạnh lập tức tuôn ra.

- Hắn nhìn thấy ta ư?

Vũ Đồ cảm thấy da đầu mình run lên, thân thể trở nên cứng ngắc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận