Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1163: Ngươi Lo Lắng À? Vậy Chúng Ta Đi Xem Một Chút Đi



Gào gào gào ~~~

Vua Sói Mặt Trăng ngẩng đầu lên trời tru một tiếng, cơ thể của nó phóng to với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.

- Mục Lương!

Nguyệt Thấm Lan mang Mễ Á và cô gái tóc tím bước ra thang vận chuyển.

- Trở về rồi à.

Mục Lương quay đầu nhìn lại.

Khi thấy cô gái tóc tím, đáy mắt của anh thoáng qua vẻ kinh ngạc, tại sao cô ấy lại tới đây?

- Ngươi làm việc của mình trước đi.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.

- Ừ, sắp kết thúc rồi.

Mục Lương lên tiếng, quay đầu tiếp tục chú ý quá trình tiến hóa của Vua Sói Mặt Trăng.

Bạch Sương nhìn chăm chú vào Vua Sói Mặt Trăng, cảm nhận được khí tức mà nó tản mát ra, là ma thú cấp 5.

Nhưng không bao lâu, khí tức của Vua Sói Mặt Trăng đột ngột tăng vọt trong ánh mắt khiếp sợ của cô, cấp 5 đỉnh phong….. Cấp 6 đỉnh phong….. Cấp 7 đỉnh phong....

Thời gian trôi qua, Vua Sói Mặt Trăng đã tiến hoá tới bước cuối cùng, lúc này khí thế mà nó tản mát ra đã củng cố ở cấp 8 sơ cấp.

Sau khi tiến hóa hoàn thành, kích thước cơ thể của Vua Sói Mặt Trăng đã tăng vọt đến hai mươi bốn mét, đứng lên còn cao hơn cả cung điện, lông tóc màu bạc trên người nó tỏa sáng như ánh trăng, sờ vào mượt mà như tơ lụa.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, bộ lông trên người Vua Sói Mặt Trăng lắc lư giống như gợn nước, nhìn rất là đẹp mắt.

Trên trán của nó xuất hiện một hoa văn, trông giống như mặt trăng được vẽ tối giản, lại giống như một đôi mắt đang nhắm.

- Ma thú cấp 8!?

Bạch Sương sửng sốt, có chút đờ đẫn nhìn Vua Sói Mặt Trăng.

Chuyện gì vừa xảy ra, một phút trước nó vẫn là ma thú cấp 5, tại sao bây giờ đã trở thành cấp 8 rồi?

- Gào ~~~

Vua Sói Mặt Trăng lại ngẩng đầu lên trời tru lên một tiếng.

Nó cúi đầu xuống rồi thân mật dụi vào người Mục Lương.

- Tốt rồi, ngươi đi về trước đi, ta còn có việc.

Mục Lương giơ tay gãi cằm của Vua Sói Mặt Trăng.

Anh hơi nhúc nhích ý niệm, móm cho Vua Sói Mặt Trăng một ngàn điểm tiến hóa.

Minh minh minh~~~

Vua Sói Mặt Trăng tiếc nuối gầm nhẹ một tiếng, xoay người nhảy ra ngoài khu Trung Ương.

Mục Lương vỗ tay, quay đầu nhìn về phía cô gái tóc tím.

Anh bình thản nói:

- Các hạ, không ngờ chúng ta lại gặp mặt lần nữa.

- Ta cũng không ngờ tới ngươi lại là thành chủ thành Huyền Vũ!

Sự kinh ngạc trong đáy mắt của Bạch Sương tiêu tan.

Nguyệt Thấm Lan sửng sốt một chút, Mục Lương quen biết cô gái tóc tím?

Mục Lương mỉm cười, bình tĩnh nói:

- Ta chưa nói là mình không phải.

Anh chợt ngừng lại một chút, hỏi:

- Đúng rồi, ngươi tìm được kênh Sương Mù và vương quốc Hải Đinh chưa?

- Vẫn chưa…..

Bạch Sương co giật khóe miệng.

Cô hít một hơi thật sâu rồi nghiêm túc hỏi:

- Ta tới đây chính là muốn hỏi ngươi có biết kênh Sương Mù hay vương quốc Hải Đinh hay không?

………..

Mục Lương nhìn chăm chú vào Bạch Sương, bình tĩnh nói:

- Các hạ, nếu như nhớ không lầm thì ta đã trả lời vấn đề này vài ngày trước rồi.

- Nhưng ta hoài nghi ngươi nói dối.

Bạch Sương cau mày.

Mục Lương hơi nhướng mày, hờ hững nói:

- Ngươi có tin hay không cũng không quan trọng, ta không có nghĩa vụ phải giải đáp những vấn đề này.

- Ngươi...

Bạch Sương á khẩu không trả lời được, khí thế lập tức yếu đi.

Ánh mắt của Nguyệt Thấm Lan lấp lóe, ưu nhã nói:

- Các ngươi vào cung điện ngồi xuống nói chuyện đi, ta gọi Diêu Nhi tới.

Mục Lương im lặng, xoay người đi vào trong cung điện.

Bạch Sương do dự một chút, cuối cùng vẫn lựa chọn đi theo.

Nguyệt Thấm Lan khẽ nâng cằm ra hiệu với tiểu hầu gái:

- Tiểu Lan, ngươi mau đi gọi Diêu Nhi tới đây.

- Vâng.

Vệ Ấu Lan ngoan ngoãn lên tiếng.

Nguyệt Thấm Lan quay đầu nhìn cô gái đuôi hồ ly, kinh ngạc hỏi:

- Hồ Tiên, Mục Lương nhận biết cô ta sao?

- Không tính là nhận biết, lần trước chúng ta đi lúc săn Hung Thú Biển từng gặp cô ta một lần tại Vùng Nước Mặn.

Hồ Tiên cười quyến rũ đáp.

Nguyệt Thấm Lan co giật khóe miệng, mới gặp mặt một lần mà đã tìm tới tận cửa sao?

- Ngươi lo lắng à? Vậy chúng ta đi xem một chút đi.

Hồ Tiên vươn tay chọc chọc má của cô gái ưu nhã.

Gương mặt xinh đẹp của Nguyệt Thấm Lan ửng đỏ, giận trách:

- Ta mà lo lắng? Không thể nào!

- Vậy sao ~~~?

Đôi mắt đỏ rực của Hồ Tiên đảo một vòng, quyến rũ nói:

- Vậy ngươi đứng đây chờ đi, ta muốn đi xem.

Nói xong, cô gái đuôi hồ ly uốn éo đi vào cung điện, bước về phía thư phòng.

- Này, chờ ta một chút.

Nguyệt Thấm Lan mấp máy môi đỏ, bước nhanh đuổi theo.

- Ha ha ha!

Hồ Tiên đi ở phía trước không nhịn được mà bật cười.

- Ngươi cười cái gì chứ?

Gương mặt xinh đẹp Nguyệt Thấm Lan đỏ lên.

- Không có việc gì, chúng ta đi nhanh thôi.

Hồ Tiên ngưng cười, bước chân càng ngày càng nhanh hơn.

Khi hai người đi vào thư phòng thì Mục Lương và cô gái tóc tím đã ngồi đối diện nhau, ở giữa là một cái bàn làm việc ngăn cách hai bên.

Thư phòng đã được Mễ Nặc bố trí lại, chủ yếu là dùng để làm việc và tiếp đãi, đồng thời đây cũng là nơi làm việc của Nguyệt Thấm Lan, Hồ Tiên và những cô gái khác lúc ở cung điện.

Cộp cộp cộp…...

Có tiếng bước chân vội vã truyền đến, tiếp đó cửa thư phòng bị gõ vang.

Cộc cộc cộc ~~~

- Thành chủ đại nhân.

Giọng nói ngoan ngoãn của Diêu Nhi vang lên.

- Vào đi.

Mục Lương thuận miệng lên tiếng.

Tiểu hầu gái đẩy cửa phòng bước vào thư phòng, sau đó im lặng đứng ở sau lưng Mục Lương.

-...

Khóe mắt của Bạch Sương run rẩy, khi nhìn đám người đối diện, cô đột nhiên cảm thấy một áp lực không thể giải thích được.

- Các ngươi ngồi xuống đi.

Mục Lương ôn hòa nói.

Hồ Tiên và Nguyệt Thấm Lan nhìn nhau nở nụ cười, hai người bình tĩnh ngồi xuống, nhưng vẫn khiến cô gái tóc tím cảm thấy áp bách không nhỏ.

- Mục Lương….. Thành chủ đại nhân, tin tức về kênh Sương Mù và vương quốc Hải Đinh thật sự rất quan trọng đối với ta.

Bạch Sương cắn môi dưới, khom lưng nói:

- Khẩn cầu các hạ nói cho ta biết.

- Ta thật sự không biết Kênh Sương Mù và vương quốc Hải Đinh ở đâu.

Mười ngón tay của Mục Lương giao nhau đặt trước người, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía cô gái tóc tím cố chấp.

-....

Sắc mặt của Bạch Sương biến đổi, cô hoàn toàn không nhìn ra được đối phương đang nói thật hay nói dối.

Cô thành khẩn hỏi:

- Vậy thành chủ đại nhân có thể nói cho ta biết vương quốc nào gần thành Huyền Vũ nhất không?

Hồ Tiên kinh ngạc hỏi:

- Vương quốc mà ngươi nói là cái gì?

- Các ngươi không biết vương quốc sao?

Đôi mắt vàng tím của Bạch Sương hơi co rụt.

Ánh mắt của Mục Lương lấp loé, không biết vương quốc mà cô gái tóc tím nói đến có giống với vương quốc mà anh biết trong ký ức kiếp trước không?

Anh bình tĩnh hỏi:

- Chuyện của vương quốc để sang một bên đi, ta rất hiếu kì, làm thế nào mà ngươi có thể đi vào Nội Thành?

- Cái này…..

Nhắc tới chuyện này, ánh mắt của Bạch Sương có chút né tránh, cô suy nghĩ nên dùng lý do gì để thoái thác.

Mục Lương chống cằm bằng một tay, nhàn nhạt nói:

- Ở thành Huyền Vũ, chỉ có Phố Buôn Bán là mở ra cho bên ngoài, Ngoại Thành và Nội Thành đều thuộc về khu vực không phận sự cấm vào.

Nguyệt Thấm Lan đọc to điều luật:

- Lén xông vào Nội Thành, căn cứ vào pháp luật pháp quy thành Huyền Vũ thì người phạm tội sẽ bị giam giữ, nộp tiền phạt và đưa đi lao động cải tạo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận