Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1507: Mục Lương Đuổi Khách

Ngao ô ngao ô ~~~

Sói Mặt Trăng chạy chậm lại, dừng trước mặt Bố Vi Nhân.

- Thành chủ đại nhân, chúng ta đã đến.

Mễ Á nghiêng đầu mở miệng nói.

Sau vài hơi thở, cửa thùng xe mở ra, Mục Lương cùng Ly Nguyệt từ trên xe bước xuống.

Đôi mắt vàng tím xinh đẹp của Bạch Sương sáng lên, cười lộ má lúm đồng tiền, phất tay nói:

- Mục Lương, chúng ta lại gặp mặt.

- Mục Lương các hạ.

Mai Đặc lên tiếng chào hỏi theo phép lịch sự.

- Lại gặp mặt.

Mục Lương gật đầu cười đáp lại.

Anh hiếu kỳ hỏi:

- Hai vị ở đây có chuyện gì vậy?

Mai Đặc giải thích:

- Chúng ta tới đây, chủ yếu là để phân chia khu vực đất cho Mục Lương các hạ.

- Đúng vậy.

Bạch Sương đảo mắt nói.

Sau khi cô khi biết Mục Lương sẽ tới xem đất, vội vã kéo anh cả đến giúp đỡ, việc chia đất chỉ là mượn cớ. Mục Lương kinh ngạc, chậm rãi gật đầu nói:

- Loại chuyện nhỏ này, còn khiến hai vị điện hạ tự mình đi một chuyến, thực sự là xin lỗi.

- Không phiền phức gì cả, dù sao ta ở vương cung cũng nhàm chán.

Bạch Sương không thèm để ý khoát tay áo nói, ý của cô rõ ràng là chia đất chỉ là mượn cớ.

Mai Đặc liếc mắt nhìn em gái, cô ấy có thể ra được đây, phần lớn là do mẹ hắn ủng hộ.

- Thì ra là như vậy.

Mục Lương chậm rãi gật đầu, quay đầu nhìn Bố Vi Nhân.

Bố Vi Nhân quy quy củ củ hành lễ:

- Thành chủ đại nhân.

- Nơi này chính là ngươi mua?

Mục Lương ngắm nhìn chung quanh một vòng, ánh mắt rơi trên người Bố Vi Nhân.

- Đúng vậy, trong phạm vi ba ngàn mét đều không có người ở, nằm ở khu vực chưa phát triển, rất thích hợp để xay nhà kho.

Bố Vi Nhân nghiêm mặt nói:

- Một mặt hướng ra biển, ba mặt còn lại thì là rừng.

Mục Lương nghe vậy bay lên trời, từ chỗ cao nhìn xuống địa thế xung quanh, tình hình giống như Bố Vi Nhân nói.

Anh trở về mặt đất, thoả mãn gật đầu nói:

- Ừm, coi như không tệ.

Lúc này, Bố Vi Nhân mới lặng lẽ thở phào.

Bạch Sương ngây thơ hỏi:

- Mục Lương, cần ta dẫn ngươi đi xem ranh giới khu đất này không?

- Không cần, ta đã thấy nó trên không trung.

Mục Lương lắc đầu.

Vương cung đã sớm cho người đến chia đất, đóng đinh cột gỗ lớn trên đường ranh giới để phân biệt. Chiếc cọc được nhuộm đỏ tươi, xung quanh không có vật cản nên có thể dễ dàng nhìn thấy trên không trung..

Mục Lương nhấc chân dùng sức đạp xuống, mặt đất nhất thời chấn động, giống như xảy ra động đất cấp 4.

Ầm ầm...

Mặt đất rung chuyển dữ dội, ở nơi đóng đinh gỗ, đất đá xung quanh tụ lại thành một bức tường cao hai mươi mét, dày tám mét.

Tường vây rất dài, bao quanh toàn bộ khu đất mà Bố Vi Nhân đã mua.

Mai Đặc há to miệng, lại một lần bị kinh hãi đến nói không ra lời.

Hắn không hiểu, vì sao Mục Lương có thể sử dụng nhiều đất và đá như vậy cho mục đích riêng của mình mà không cần niệm chú ngữ. Hắn cảm thấy may mắn, may mắn cha hắn không có ý định làm kẻ thù với thành Huyền Vũ, mà là lựa chọn làm bạn.

- Thành chủ đại nhân thật lợi hại!!

Duy Lợi Á cũng sợ ngây người, lại có nhận thức mới về thực lực của anh.

Cô gái tai mèo nhìn thiếu nữ Hải Yêu, nhẹ giọng nói:

- Ngươi vẫn biết quá ít, chuyện này kỳ thực không coi vào đâu.

Cô đã gặp cảnh tượng hoành tráng hơn, lúc thành Huyền Vũ cải tạo, tràng diện đất đá phô thiên cái địa hoành không, đến nay đều rõ mồn một trước mắt.

Duy Lợi Á đầy vẻ tò mò, nghiêng đầu thấp giọng nói:

- Chị Tiểu Miêu, chờ sau này lúc rãnh rỗi kể cho ta nghe với, có thể chứ?

- Có thể.

Cô gái tai mèo chậm rãi gật đầu.

- Cảm ơn.

Duy Lợi Á chân thành nói cảm ơn, đã xem cô ấy là bạn.

Cô là Hải Yêu, trước đây không tin con người, bởi vì kẻ ngoại tộc, không có người nào tốt cả.

- Không cần khách khí.

Cô gái tai mèo chớp chớp con ngươi đỏ rực.

…………

Mục Lương quay đầu nhìn về phía Bạch Sương cùng Vương Tử Mai Đặc Nhị, bình thản nói:

- Hai vị, nơi đây chẳng mấy chốc sẽ thi công, cát bụi rất nhiều, các ngươi nên về trước đi.

Bạch Sương khẽ hé môi, vừa định mượn cớ ở lại, lại bị nhị ca ngăn trở.

Mai Đặc mỉm cười nói:

- Được rồi, sau này nếu có việc gì cần giúp đỡ, thành chủ các hạ lại tới vương cung tìm chúng ta.

- Được rồi.

Mục Lương mỉm cười đáp lại.

- Mục Lương, ta đi về trước.

Bạch Sương mắt lộ vẻ lưu luyến, khóe miệng hơi hạ xuống.

Mục Lương mỉm cười, ôn hòa nói:

- Ừm, chờ lúc rãnh rỗi, có thể tới khu Trung Ương tìm ta.

- Được rồi.

Bạch Sương tự nhiên cười nói.

Cô phất phất tay, trở lại xe thú dưới sự bảo vệ của kỵ sĩ đoàn, hướng vào thành Tát Luận.

Trong xe, Bạch Sương cảm thấy có chút phiền muộn.

Mai Đặc vòng tay trước người, nhẹ giọng hỏi:

- Không vui?

Bạch Sương quệt mồm hỏi:

- Nhị ca, tại sao phải đi nhanh như vậy?

Mai Đặc bất đắc dĩ nói:

- Mục Lương muốn tiễn khách, ngươi nghe không ra ý bên trong lời của ngài ấy sao?

Bạch Sương đảo mắt, nhẹ giọng:

- Ta nghe không hiểu, vậy thì không phải rời đi rồi.

Chỉ cần ta giả bộ không biết ngươi đang nói cái gì, ta có thể làm điều ta muốn.

Khóe mắt Mai Đặc giật một cái, trong lòng tràn đầy không nói nên lời, sốt sắng an ủi:

- Em gái, chuyện tình cảm này không gấp được, từ từ sẽ đến.

- Nhị ca, ta không...

Bạch Sương nói một lúc lại im lặng.

Mai Đặc thở dài:

- Đã như thế này rồi, còn nói không vội. -

- Nhị ca ~~~

Bạch Sương đỏ mặt buồn bực lên tiếng.

Mai Đặc cưng chiều nói:

- Được rồi, ngày mai quán rượu Huyền Vũ khai trương, đến lúc đó có thể nhìn thấy ngài ấy.

- Cũng đúng!!

Đôi mắt Bạch Sương sáng lên, nghĩ ngày mai sẽ mặc lễ phục như thế nào.

Mai Đặc dở khóc dở cười, em gái từ nhỏ đến lớn không tỏ ra thân thiện với nam nhân, bây giờ lại nhiệt tình với một ngoại nhân như vậy, thực sự khiến người ngoài ý muốn.

- Nhị ca, ngươi cười cái gì?

Bạch Sương phồng khuôn mặt bánh bao, tức giận trắng mặt liếc nhị vương tử.

- Không có gì.

Mai Đặc ho khan vài tiếng, nhắm mắt lại giả chết.

- Hừ!!

Bạch Sương khịt mũi một tiếng, nghiêng đầu phong cảnh ngoài cửa xe.

Bên kia, Mục Lương đợi Bạch Sương với nhị vương tử đi rồi, chuẩn bị cải tạo vùng đất mới.

Anh nhìn về phía đám người Ly Nguyệt và cô gái tai mèo, dặn dò:

- Các ngươi đều đợi ở chỗ này, đừng đi lung tung, cẩn thận kẻo bị thương.

- Vâng.

Ly Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu.

- Được rồi.

Duy Lợi Á mắt lộ chờ mong, Mục Lương đại nhân đinh làm gì?

Mục Lương dặn dò xong liền bay lên trời, một lần nữa dò xét mảnh đất dưới chân. Anh nhìn ra bờ biển, quyết định nói:

- Trước tiên xây dựng bến cảng đã.

Hô hô hô ~~~

Mục Lương đến biển, lọt vào trong tầm mắt là từng phiến đá lớn, ở chỗ nước nông còn có rất nhiều đá ngầm, các đội thuyền căn bản không có cách cập bờ.

- Thảo nào nơi này bị vứt bỏ, không ai phát triển.

Anh lộ vẻ hiểu ra.

Nhưng, chuyện này đối với Mục Lương mà nói không đáng kể chút nào, động động ngón tay là có thể thay đổi địa hình nơi này.

Anh từ trên trời hạ xuống, hạ xuống vùng nước nông.

- Bắt đầu!

Anh hơi chuyển động ý nghĩ một chút, nguyên tố nước chung quanh cuồn cuộn. Rào rào rào rào ~~~

Sau một khắc, nước biển bay lên trời, nước biển bên ngoài rút lui, khiến đáy biển ở vùng nước nông lộ ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận