Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ - Chương 3269: Mê vụ hải trong cấm khu. « 2 càng ». (length: 7435)

"Cọt kẹt ~~~"
Cửa thư phòng bị đẩy ra, Mộ Thanh Tuyết bước vào trong thư phòng, đối diện với cặp mắt thâm thúy của Mục Lương.
"Bệ hạ, lại gặp mặt."
Mộ Thanh Tuyết tự nhiên đổi cách xưng hô.
Mục Lương khẽ gật đầu, ý bảo nàng nói:
"Ngồi đi."
Mộ Thanh Tuyết ngồi xuống, đuôi tùy ý buông ra.
Mục Lương nhìn Thanh Vụ, bình thản nói: "Đem trà đá tới."
"Dạ."
Thanh Vụ ngoan ngoãn đáp lời.
Mộ Thanh Tuyết lộ vẻ ngạc nhiên, cười nói: "Bệ hạ còn biết ta thích uống trà đá."
Nàng quanh năm sống dưới đáy biển sâu Mê Vụ, chưa từng uống đồ nóng, nên sau khi đến Huyền Vũ Vương quốc, cũng thích uống đồ lạnh hoặc nhiệt độ bình thường. Mục Lương không trả lời, vào thẳng vấn đề: "Gọi ngươi tới, là muốn biết chút tình hình về Mê Vụ Hải."
Mộ Thanh Tuyết hơi nhíu mày, hỏi "Bệ hạ hứng thú với Mê Vụ Hải?"
Mục Lương mỉm cười gật đầu: "Đương nhiên, Mê Vụ Hải rất thần bí, có rất nhiều điều chưa biết, ta đương nhiên có hứng thú."
"Cọt kẹt ~~~"
Cửa mở.
Thanh Vụ mang trà đá đến, hương trà vẫn nồng đậm.
Mộ Thanh Tuyết bưng trà đá lên nhấp một ngụm, cảm giác lạnh lẽo, thơm ngon tràn ngập, cả người thư thái.
Nàng nhìn Mục Lương nói: "Mê Vụ Hải quả thật rất thần bí, tin tức ta biết cũng không nhiều, rất nhiều khu vực đến gần sẽ mất mạng."
"Nói những gì ngươi biết."
Mục Lương ý bảo nàng nói.
Mộ Thanh Tuyết trầm tư nói: "Ta biết đó a..."
Mục Lương nhắc: "Ừ, ví dụ như khu vực thần bí, hoặc một vài nhân vật bí ẩn."
"Khu vực thần bí à, thì có vài chỗ."
Mộ Thanh Tuyết gật đầu.
"Nói thử xem."
Mục Lương có chút hứng thú.
"Chỗ sâu nhất Mê Vụ Hải, có một nơi là tử địa, theo ta được biết thì ở đó không có sinh vật nào tồn tại."
Mộ Thanh Tuyết mặt nghiêm trọng nói.
"Ngươi đã vào đó?"
Mục Lương hỏi.
Mộ Thanh Tuyết cố nén muốn trợn trắng mắt: "Đương nhiên là chưa, nếu không ta đã không ngồi đây nói chuyện phiếm với ngươi."
"Còn thông tin gì khác không?"
Mục Lương cười.
Mộ Thanh Tuyết nói: "Có, chỗ đó tuy nói là tử địa, nhưng thỉnh thoảng sẽ phát ra hơi thở kinh khủng, nhưng lại không giống như sinh vật sống tỏa ra."
"Thú vị, tìm thời gian đi xem."
Mục Lương tỏ ra thích thú.
Mộ Thanh Tuyết giật giật môi, nói: "Bệ hạ đúng là... tò mò thật."
Mục Lương liếc nàng một cái, nói: "Thứ có thể uy hiếp đến tính mạng của ta, nhất định là tồn tại cấp Đế trở lên."
Môi đỏ của Mộ Thanh Tuyết run rẩy, chế nhạo nói: "Cũng phải, với thực lực của bệ hạ, sẽ không có chuyện gì."
"Ừ, ngươi dẫn ta đi."
Mục Lương mỉm cười nói.
"Hả?"
Mộ Thanh Tuyết trợn to mắt, trên mặt lộ rõ vẻ cự tuyệt.
Mục Lương thản nhiên nói: "Ta có thể cho tộc của ngươi sống ở Huyền Vũ Vương quốc ba trăm năm."
Mộ Thanh Tuyết do dự, cuối cùng cắn răng gật đầu: "Có thể, chỉ cần bệ hạ có thể đưa ta về an toàn là được."
Nàng âm thầm cười khổ, tất cả cũng là vì sự phồn vinh của tộc mình, đó là sứ mệnh và trách nhiệm của nàng.
Không thể cự tuyệt, điều kiện Mục Lương đưa ra quá hấp dẫn.
"Đương nhiên."
Mục Lương khẽ cười một tiếng.
Hắn ý bảo: "Tiếp tục, Mê Vụ Hải còn có khu vực nào đặc biệt không."
Mộ Thanh Tuyết im lặng một lát, nói: "Có một tòa mộ không ngừng di chuyển, trôi nổi giữa không trung Mê Vụ Hải, ta đã nhìn từ xa một lần."
"Sao ngươi biết đó là mộ?"
Mục Lương đột nhiên hỏi.
Mộ Thanh Tuyết bĩu môi: "Đó là một ngọn núi nhỏ màu đen, trên núi đặt ít nhất hơn vạn chiếc quan tài, không phải mộ thì là cái gì?"
"Có cách nào tìm thấy ngôi mộ đó không?"
Mục Lương hứng thú nói.
Mộ Thanh Tuyết lắc đầu, nhún vai: "Không có cách, ta tìm không ra."
"Được rồi."
Mục Lương tiếc nuối gật đầu.
Hắn nghi đó là mộ của Cổ Thần hoặc thú chủ, nhưng chỉ là phỏng đoán.
Mộ Thanh Tuyết hỏi: "Bệ hạ, có thứ gì trong Mê Vụ Hải mà người cần không?"
Mục Lương liếc nhìn nàng, thản nhiên nói: "Ta muốn tinh thạch cấp Đế, ngươi có thể tìm được không?"
"Không tìm được."
Mộ Thanh Tuyết mặt mày ủ rũ.
"Còn gì nữa không?"
Mục Lương tiếp tục.
"Khác thì ta không biết."
Mộ Thanh Tuyết lắc đầu.
Mục Lương bình thản nói: "Ừm, khi nào muốn đi Mê Vụ Hải, ta sẽ báo cho ngươi trước."
"Khoảng lúc nào?"
Mộ Thanh Tuyết hỏi.
Gần đây nàng đang bận rộn mở cửa hàng, còn phải tìm cách kiếm Huyền Vũ tệ, để trấn nhỏ Nhân Ngư được tốt hơn.
"Không xác định."
Mục Lương lạnh nhạt nói.
"… Ta hiểu rồi."
Mộ Thanh Tuyết gật đầu.
Nàng lại hỏi: "Bệ hạ, còn việc gì nữa không, nếu không thì ta xin về trước."
Mục Lương lạnh nhạt nói: "Không có gì."
"Vâng."
Mộ Thanh Tuyết đáp, uống hết chỗ trà trong chén.
Não bộ Mục Lương bỗng truyền đến một dự cảm không rõ, ngón tay hắn khẽ động, ngước mắt nhìn lên trên, lông mày chậm rãi nhíu lại.
"Bệ hạ, sao vậy?"
Mộ Thanh Tuyết vừa đứng dậy, liền nhận thấy ánh mắt của hắn thay đổi.
Mục Lương khoát tay, lực chú ý vẫn hướng lên trên, nhưng thực tế tinh thần lực đã xuyên qua bầu trời.
Lông mày hắn cuồng loạn, nội tâm nảy sinh dự cảm bất an.
"Bệ hạ, rốt cuộc sao vậy?"
Mộ Thanh Tuyết cau mày hỏi.
Ngay sau đó, thân thể Mục Lương biến mất tại chỗ.
Mộ Thanh Tuyết chần chừ một lát, ngồi xuống ghế, định chờ Mục Lương quay về rồi hỏi rõ chuyện gì.
Trong đầu nàng hiện lại vẻ mặt vừa rồi của Mục Lương, mơ hồ cảm thấy chuyện xảy ra không hề đơn giản.
"Mong rằng không có chuyện lớn."
Mộ Thanh Tuyết thở dài, vẻ mặt trở nên lo lắng.
Mục Lương khi xuất hiện lại đã ở trên Thế Giới Thụ.
"Ông ~~~"
Sương mù cuồn cuộn.
Thân thể Mục Lương lóe lên lần nữa rồi biến mất, cuối cùng lại đến bên ngoài Mê Vụ Hải, thân thể hướng lên trời bay đi.
"Hô hô hô"
Mây mù lướt qua bên cạnh Mục Lương, cho đến khi hắn bay lên bầu trời, phía trên là vô tận tinh không.
"Ông ~~~"
"Phụ thân."
Ánh sáng vàng lấp lánh, Linh Nhi xuất hiện bên cạnh hắn.
"Linh Nhi cũng cảm nhận được?"
Mục Lương ngước mắt nói.
Linh Nhi đôi mắt trong trẻo, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Giống như vậy."
"Có vật gì đó đến."
Mục Lương chậm rãi nói.
"Phụ thân cũng không biết là cái gì sao?"
Linh Nhi nghiêng đầu hỏi.
Mục Lương lắc đầu, trầm giọng nói: "Còn một khoảng cách, không cảm nhận được là cái gì."
Linh Nhi gật đầu, ngữ khí nghiêm túc: "Với tốc độ bây giờ, nhanh nhất cũng phải ba ngày nữa mới có thể đến."
Mục Lương ánh mắt lóe lên.
"Phụ thân, có phải là khách đến từ bên ngoài không?"
Linh Nhi nghiêng đầu hỏi.
Mục Lương trầm giọng nói: "Không rõ, qua hai ngày nữa sẽ biết cấp độ của nó."
"Phụ thân, ta đi ra xem thử."
Linh Nhi nói xong định bay về phía tinh không.
"Không cần, đợi đã."
Mục Lương kéo tay Tinh Linh thiếu nữ lại.
Linh Nhi lo lắng: "Phụ thân, không chuẩn bị sớm, con sợ đến lúc đó không kịp giải quyết."
"Sẽ không sao, trực giác của ta nói cho ta biết, có thể giải quyết."
Mục Lương bình thản nói.
Linh Nhi chớp mắt, gật đầu nói: "Phụ thân có nắm chắc thì tốt rồi."
Ps: « 2 chương »: Cầu ủng hộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận