Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2665: Mục Tiêu Của Hiệp Hội Pháp Sư.

Tiểu Mật thở phào nói:

- Vậy là tốt rồi.

Cô từng “may mắn” ăn món do An Kỳ nấu, suýt nữa tiêu chảy.

- Sao ai cũng không cho ta xuống bếp thế?

An Kỳ bĩu môi không vui.

Tiểu Mật nghiêm mặt nói:

- Ngươi vẫn rất có thiên phú ở những phương diện khác, không cần thiết chấp nhất việc bếp núc.

An Kỳ kéo dài giọng nói:

- Nhưng ta cảm thấy rất hứng thú đối với việc xuống bếp nha ~~~

- Không phải, ngươi không có hứng thú.

Tiểu Mật vỗ vai An Kỳ.

An Kỳ trợn tròn hai mắt, trong lòng có chút ủy khuất.

- Ngoan, chờ ngươi lớn hơn vài tuổi thì ta lại dạy ngươi nấu ăn.

Tiểu Mật nói với vẻ mặt đầy trịnh trọng và nghiêm túc.

- Vậy được rồi.

An Kỳ nghe được lời này, trên mặt lập tức có nụ cười.

Hai tiểu hầu gái vừa chuẩn bị bữa tối vừa nhỏ giọng trò chuyện với nhau, không hay biết bên ngoài có một bóng người đứng nghe xong toàn bộ hành trình.

Mục Lương không khỏi cười khổ, trong đôi mắt đen nhánh tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, sau đó xoay người trở về thư phòng.

…..

- Xình xịch xình xịch ~~

Bên trong buồng xe số tám trên xe lửa đi từ Chủ Thành đến Vệ Thành Số Mười Hai.

Đường Đan và Lôi Long ngồi ở hàng ghế cuối cùng trong thùng xe số tám, mỗi người ôm chặt hành lý của mình vào lòng.

Hai người là phó hội trưởng của Hiệp Hội Ma Pháp, vì hoàn thành nhiệm vụ mà Kim hội trưởng giao phó, bọn hắn chuẩn bị đến Vệ Thành Số Mười Hai tìm kiếm nơi thích hợp thành lập phân hội Hiệp Hội Ma Pháp Sư.

Về phần tại sao đi Vệ Thành Số Mười Hai thì đây là quyết định sau khi thảo luận dựa trên tin tức thám thính được trong ba ngày của cả hai.

- Còn chưa tới nơi sao?

Đường Đan dựa lưng ra sau, hành lý trên đùi quá nặng, chân hắn tê dại đến nỗi sắp không còn cảm giác rồi.

- Còn phải đợi thêm nửa giờ nữa.

Lôi Long lắc cổ nói, ngồi lâu khiến phần cổ của hắn có chút cứng đờ.

Dáng người của hắn cường tráng, có một mái tóc ngắn màu xám tro, thoạt nhìn căn bản không giống như một vị Ma Pháp Sư, càng giống như một gã Kỵ Sĩ.

Lôi Long khác với những Ma Pháp Sư thông thường, hắn có hứng thú với việc rèn luyện cơ thể, cho rằng Ma Pháp Sư có được cơ thể cường tráng mới có thể bảo vệ mình tốt hơn.

Đường Đan quay đầu hỏi:

- Làm sao ngươi biết còn nửa giờ nữa mới tới nơi?

Lôi Long tức giận nói:

- Ngươi ngủ một đường, đương nhiên là không biết rồi.

Khi hai người mới vừa lên xe lửa, xe chạy chưa được hai mươi phút thì Đường Đan đã nhắm mắt lại ngủ say, cho nên không nghe được tiếng nhắc nhở của nhân viên tàu.

- Hì hì, ta buồn ngủ quá.

Đường Đan không nhịn được nói.

Lôi Long bĩu môi, không nói thêm gì nữa.

Đường Đan xoa xoa cánh tay tê cứng, lẩm bẩm:

- Tê, tại sao ta cảm thấy hơi lạnh nhỉ...?

Lúc này trong xe vang lên lời nhắc nhở của nhân viên tàu:

- Sắp đến Vệ Thành Số Mười Hai, mời hành khách muốn xuống xe chuẩn bị sẵn sàng, trước tiên hãy làm tốt biện pháp phòng lạnh, tránh bị cảm mạo....

Lôi Long vỗ đầu một cái, chợt bừng tỉnh nói:

- Đúng rồi, Vệ Thành Số Mười Hai có tuyết rơi, chúng ta không có chuẩn bị áo dày để mặc rồi.

- Chờ một hồi xuống xe đi mua ngay.

Đường Đan xoa xoa cánh tay nói.

- Chỉ có thể như vậy thôi.

Lôi Long thở dài, hơi thở toát ra đều có khói trắng.

- Loạt soạt, loạt soạt ~~~

Trong xe lần lượt có người đứng lên lấy ra quần áo ấm đã chuẩn bị trước rồi tròng lên người, chỉ có Đường Đan và Lôi Long là ngoại lệ.

- Xình xịch xình xịch ~~~

Mười phút sau, xe lửa lái vào trạm xe lửa Vệ Thành Số Mười Hai.

Lời nhắc nhở của nhân viên tàu lại vang lên:

- Đoàn tàu đã đến trạm xe lửa Vệ Thành Số Mười Hai, mời hành khách muốn xuống xe mang theo hành lý của mình nhanh chóng đi xuống. Xin nhắc lại, đoàn tàu đã đến trạm…

- Cộp cộp cộp ~~~

Lôi Long và Đường Đan ôm hành lý bước xuống xe, lông mi lập tức treo sương lạnh.

Có một đứa bé cười lớn nói:

- Mẹ, mau xem kìa, có hai tên ngốc không mặc áo ấm.

- Không được vô lễ, lão sư ở Trường Học đã dạy ngươi như thế nào hả?

Người mẹ vội vàng răn dạy con trai, sau đó hai người nắm tay rời đi trạm xe lửa.

- ...

Đường Đan và Lôi Long liếc nhìn nhau, đen mặt nhanh chóng bước ra trạm xe lửa.

Hai người đón gió tuyết thổi tới, vội vã đi vào cửa hàng Vải Và Trang Phục nằm bên cạnh trạm xe lửa, lúc đi ra thì cả hai đã đổi một thân áo ấm.

- Thật ấm áp.

Đường Đan thở ra một hơi, nắm thật chặt áo khoác trên người.

Lôi Long đau lòng nói:

- Ấm thì ấm đó, nhưng quá mắc.

- Mắc à?

Đường Đan liếc nhìn đối phương, nghiêm mặt nói:

- Ngươi ngẫm lại mấy món mà Kim hội trưởng mua ở trên hội đấu giá đi, bây giờ cảm thấy áo ấm mắc nữa không?

- .. Vậy không mắc.

Lôi Long lập tức cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Đường Đan vỗ vai của hắn, đạp tuyết xốp đi về trước, nói:

- Đi thôi, tìm thứ gì đó để bổ bụng trước, ăn no rồi lại đi tìm chỗ xây phân hội.

Lôi Long thưởng thức cảnh tuyết, cảm thán nói:

- Nơi đây thật xinh đẹp, chỉ có điều quá lạnh.

- Mặc dày chút sẽ không thấy quá lạnh.

Đường Đan đè xuống mũ lông nhung trên đầu.

Hai người vào cửa hàng Vải Và Trang Phục một chuyến, toàn thân đều thay đổi.

Chân mang giày đi tuyết, trên đầu là mũ giữ ấm làm bằng da thú, mang bao tay được đan từ len sợi, lại khoác thêm một chiếc áo chống lạnh nhồi lông vũ của Vịt Lông Vàng, tự nhiên là cảm thấy rất ấm áp.

Hai người tìm một cửa hàng lẩu, ăn thỏa thuê hai giờ mới rời đi, gương mặt tràn đầy thần sắc thỏa mãn, bụng dưới lớp áo lông đều tròn vo.

- Chậc chậc, ăn lẩu cay trong thời tiết này quả là một sự hưởng thụ.

Lôi Long cảm thán nói.

Đường Đan cũng cảm thán:

- Đúng vậy, đáng tiếc ở chỗ chúng ta không có lẩu để ăn.

Lôi Long đề nghị:

- Ta thấy món lẩu này thoạt nhìn không khó làm, chính là một nồi canh hầm thập cẩm, khi nào trở về chúng ta có thể thử làm.

- Ngươi đừng quên còn có gia vị để làm nước dùng và nước chấm, những thứ này chính là mấu chốt.

Đường Đan dư vị nói.

- Tin tưởng ta, khi nào trở về ta sẽ thử xem, nếu làm ngon thì có thể mở cửa hàng.

Lôi Long nói, vẻ mặt lộ vẻ nóng lòng muốn thử.

Đường Đan nhắc nhở:

- Ngươi ngừng mơ tưởng đi, trước mắt phải đi tìm chỗ thích hợp để xây phân hội đã.

Tới Vệ Thành Số Mười Hai thành lập phân hội Ma Pháp Sư mới là chuyện quan trọng nhất, nếu không thì hai người bọn hắn sẽ không cách nào bàn giao với Kim hội trưởng.

- Đã biết, vậy chúng ta nên đi đâu tìm bây giờ?

Lôi Long bĩu môi, nhìn cảnh tuyết xung quanh, ánh mắt trở nên mờ mịt.

Đường Đan nghiêm mặt nói:

- Ta nghe ngóng xung quanh, nghe nói phòng ở nơi này không bán, chỉ có thể đi thuê, hiện tại chúng ta nhìn xem có phòng ở nào thích hợp để làm trụ sở phân hội hay không?

Phòng ở sẽ không mở bán cho người bên ngoài không có hộ khẩu ở vương quốc Huyền Vũ.

- Vậy thì đến Cục Quản Lý Vệ Thành trước đi.

Lôi Long đáp ứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận