Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2750: Bắt Đầu Hội Nghị Thánh Địa

Đường Đan và Lôi Long có thân phận đặc biệt, muốn áp giải trở về Ngục Giam Khu Vực Trung Ương, không thể giam giữ ở Ngục Giam Vệ Thành Số Mười Hai.

- Đi thôi, chúng ta trở về.

Ly Nguyệt thở ra một hơi.

Ngải Lỵ Na cười duyên một tiếng:

- Ta còn tưởng rằng phải hao phí chút sức lực, không ngờ lại hoàn thành nhiệm vụ nhanh như vậy.

Rất nhanh, trước cửa chính của Công hội Huyền Vũ đã khôi phục vẻ bình tĩnh, người đến người đi không ngớt.



Trong cung điện, Nguyệt Thấm Lan đi ra khỏi Thiên Điện rồi nhìn về phía cửa chính của cung điện, trên mặt mang theo vẻ lo lắng.

Cô nhìn Tiểu Mật, hỏi:

- Mục Lương còn chưa trở lại sao?

- Vẫn chưa ạ.

Tiểu Mật lắc đầu.

Nguyệt Thấm Lan nhăn mi, thấp giọng nói:

- Còn hai tiếng nữa là Hội Nghị Thánh Địa bắt đầu rồi, tại sao hắn vẫn chưa trở lại chứ?

Ngày hôm qua Mục Lương rời khỏi vương quốc Huyền Vũ, nói là đi tiến hành thăng cấp tháp truyền tín hiệu ở đại lục cũ, cho tới bây giờ vẫn chưa trở lại.

- Thấm Lan đại nhân không cần lo lắng, bệ hạ sẽ không sao đâu.

Tiểu Mật trấn an.

Nguyệt Thấm Lan giơ tay lên nâng trán, cười khổ một tiếng nói:

- Ta không lo lắng hắn xảy ra chuyện, chỉ sợ hắn đã quên mất Hội Nghị Thánh Địa thôi.

Thực lực của Mục Lương rất mạnh, không cần cô lo lắng vấn đề về an nguy, trừ phi là gặp phải Hư Quỷ Hoàng, bằng không thì tất cả có thể thả lỏng.

Tiểu Mật không xác định nói:

- Bệ hạ hẳn là sẽ không quên đâu...

Mục Lương thỉnh thoảng bận rộn dễ dàng coi nhẹ chuyện khác, cho dù không phải hắn cố ý.

- Chờ thêm một chút đi.

Nguyệt Thấm Lan hít sâu một hơi, xoay người chuẩn bị đi đến thư phòng.

- Cộp cộp cộp ~~~

Tiếng bước chân thanh thúy vang lên, Ngôn Băng bước vào cung điện.

Nguyệt Thấm Lan quay đầu nhìn lại, thấy không phải Mục Lương, vẻ mặt vui mừng mới xuất hiện lập tức biến mất.

Ngôn Băng dừng bước, kinh ngạc nói:

- Chị Thấm Lan thấy là ta đến có vẻ rất thất vọng thì phải?

- Không có.

Nguyệt Thấm Lan buồn cười nói.

Cô giải thích:

- Chỉ là Hội Nghị Thánh Địa sắp bắt đầu rồi, ta cho là Mục Lương đã trở về nên mới lộ ra vẻ mặt như vậy.

- Vâng, ta hiểu rồi.

Ngôn Băng gật đầu một cái.

Mấy ngày nay cô phụ trách chuyện Hội Nghị Thánh Địa, hiện tại toàn bộ đã được chuẩn bị thỏa đáng nên mới trở lại đây hỏi thăm xem còn cần làm cái gì không.

- Bên Đại Hội Đường không có vấn đề gì chứ?

Nguyệt Thấm Lan quan tâm hỏi.

Ngôn Băng lạnh nhạt trả lời:

- Không có, ta đã bảo Ny Cát Sa ở lại canh chừng rồi, người tham gia Hội Nghị Thánh Địa cũng liên tục tiến vào.

- Ừm, hiện tại chỉ chờ Mục Lương trở về thôi.

Nguyệt Thấm Lan chậm rãi gật đầu.

Ngôn Băng mấp máy môi hồng, nói:

- Vẫn còn hai tiếng nữa mới đến giờ, ngươi đừng nôn nóng.

- Ngươi rất bình tĩnh.

Nguyệt Thấm Lan cười khổ một tiếng.

Lần này, người tham gia Hội Nghị Thánh Địa không chỉ riêng những thành chủ ở đại lục cũ, mà còn có đám người quốc vương đến từ đại lục mới, nếu như Mục Lương không ra mặt thì quá thất lễ, sẽ chọc giận rất nhiều người.

Đôi mắt màu tím của Ngôn Băng chớp chớp, tính tình thanh lãnh của cô là trời sinh.

Nguyệt Thấm Lan xoa cằm, ngồi thẳng lưng trên ghế sô pha rồi nhìn chằm chằm vào đồng hồ quả lắc trên tường.

- Cộc cộc cộc ~~~

Kim đồng hồ chậm chạp quay tròn, bất tri bất giác nửa giờ đã trôi qua nhưng mà vẫn chưa thấy bóng dáng của Mục Lương.

- Mục Lương đâu rồi?

Bên ngoài vang lên giọng nói quyến rũ, Hồ Tiên đi vào trong cung điện.

Nguyệt Thấm Lan nói với giọng điệu hữu khí vô lực:

- Hắn vẫn chưa trở lại.

Hồ Tiên kinh ngạc thốt lên:

- Hả? Đã sắp đến giờ rồi mà hắn vẫn chưa trở lại sao?

- Ta đang nghĩ có phải là hắn đã quên béng chuyện này hay không.

Nguyệt Thấm Lan nhìn về phía cô gái đuôi Hồ Ly với ánh mắt bất đắc dĩ.

Ánh mắt của Hồ Tiên lóe lên, nói:

- Không có đâu, chuyện quan trọng như vậy nhất định hắn sẽ không quên, có thể là gặp chuyện gì đó giữa đường.

Nguyệt Thấm Lan suy nghĩ một chút, thở dài nói:

- Hắn an toàn là tốt rồi.

- Yên tâm, người có thể khiến ta không về được còn chưa xuất hiện đâu.

Giọng nam nhàn nhạt vang lên, bóng dáng của Mục Lương đột nhiên xuất hiện ở trong chính sảnh cung điện.

- Mục Lương!

Đôi mắt của đám người Nguyệt Thấm Lan lập tức sáng ngời, ngạc nhiên nhìn về phía nam nhân.

- Xin lỗi, để mọi người đợi lâu rồi.

Mục Lương mỉm cười.

Nguyệt Thấm Lan nghiêm mặt hỏi:

- Tại sao bây giờ ngươi mới trở về vậy, chẳng lẽ gặp chuyện gì sao?

Mục Lương ôn hòa giải thích:

- Ta trang bị thêm mấy cái tháp truyền tín hiệu mới, chúng nó khá xa cho nên cần tốn thời gian hơn.

Lần này hắn trang bị thêm tám cái tháp truyền tín hiệu mới ở đại lục cũ, còn phối hợp với Mộc Phân Thân để tiến hành tăng cường lực phòng ngự cho toàn bộ tháp truyền tín hiệu, vì thế mới về trễ như vậy.

Nguyệt Thấm Lan liếc nhìn đồng hồ trên tường, thúc giục:

- Được rồi, còn chưa đến nửa giờ nữa là bắt đầu hội nghị, ngươi mau rửa mặt thay quần áo đi.

- Tốt.

Mục Lương cười một tiếng rồi cất bước đi tới phòng nghỉ.

Tiểu hầu gái vội vàng đuổi theo, cô phải chuẩn bị quần áo mới và hầu hạ hắn thay đồ.

Trong Hội Nghị Thánh Địa lần này, Nguyệt Thấm Lan phụ trách việc ghi chép nội dung, cần phải lộ diện, cho nên cô cũng trở về Thiên Điện thay trang phục chính thức.

Khi Mục Lương bước vào chính sảnh thì Nguyệt Thấm Lan cũng đã chuẩn bị xong xuôi, một thân váy dài màu tím nhạt kết hợp với tóc búi cao cắm thêm vài cây trâm cài tóc, trông rất là đẹp mắt.

Mục Lương thì mặc áo bào đen viền vàng, tay áo là màu vàng kim sáng, đầu đội vương miện hoa lệ và quý phái, mái tóc dài màu đen rối tung sau người.

- Thật ra không cần phải ăn mặc long trọng như vậy đâu.

Khóe miệng của hắn co giật.

- Vậy không được, trường hợp hôm nay rất quan trọng, ngươi nên mặc càng hoa lệ càng tốt.

Nguyệt Thấm Lan nghiêm mặt nói.

Mục Lương nhắc nhở:

- Từ hoa lệ này thật không thích hợp với ta.

- Không quan trọng, ngươi mặc tốt nhất là được rồi.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã cười.

Mục Lương suy nghĩ một chút, nói:

- Ta cảm thấy mặc khôi giáp có lẽ sẽ tốt hơn.

- Không cần, cứ như vậy đi.

Nguyệt Thấm Lan vươn tay chỉnh sửa áo trên người hắn.

- Được rồi, nghe lời ngươi.

Mục Lương nói không chút để ý.

- Dọn dẹp một chút, chuẩn bị lên đường đi nào.

Nguyệt Thấm Lan nhắc nhở.

Mục Lương liếc nhìn đồng hồ., nói:

- Còn bốn mươi phút nữa, từ Khu Vực Trung Ương đến Đại Hội Đường chỉ cần mười lăm phút ngồi xe hơi, chúng ta không cần nóng vội.

Nguyệt Thấm Lan thuận miệng hỏi:

- Vậy ngươi còn phải làm gì?

- Nghỉ ngơi một chút.

Mục Lương thong thả ngồi xuống sô pha, hắn gấp gáp trở về từ đại lục cũ, hay là có một tia mệt mỏi.

Nguyệt Thấm Lan ngồi xuống bên cạnh, nghiêm mặt hỏi:

- Ngươi đã nghĩ ra được nên nói gì ở trong Hội Nghị Thánh Địa chưa?

- Ta có nắm chắc, biết mình nên nói cái gì.

Mục Lương bình tĩnh đáp.

- Ừm, vậy là tốt rồi.

Nguyệt Thấm Lan yên lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận