Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 164: Thế Giới Ngầm

Dưới trọng lượng gấp hai mươi, một ngàn cây gỗ bay lên rồi bị ném sang một bên, chất thành một đống cao như ngọn núi.
- Hiểu rồi chứ, ngươi nhổ từng cây từng cây một, chính là đang gây rối.
Ly Nguyệt mỉm cười, giơ tay lên vỗ nhẹ vào vai cô gái tóc hồng.
Lúc cô còn ở bộ lạc Nguyệt Đàm, đã nhìn thấy Mục Lương dùng qua chiêu đó.
- Hắn, hắn nhất định là một gã Giác Tỉnh Giả cấp 7.
Ngải Lỵ Na bất tri bất giác nói.
- Ừm hứ!
Đôi mắt trắng bạc của Ly Nguyệt híp một cái.
Cô đã gặp qua cường giả cấp 6 ra tay, chỉ là chưa bao giờ thấy qua cường giả cấp 7 ra tay, cũng không tiện so sánh với Mục Lương.
Bây giờ điều duy nhất có thể xác định chính là, Giác Tỉnh Giả cấp 6 chắc chắn không thể làm ra chuyện khoa trương như Mục Lương được.
- Trời ạ, người bên cạnh ta lại là một cường giả cấp 7.
Ngải Lỵ Na hưng phấn nhảy lên.
- Ta nói mà, cuộc cải tạo lớn của mấy ngày trước, động tĩnh lớn như vậy.
Ly Nguyệt nghi ngờ hỏi:
- Ngươi không nghĩ đến Mục Lương là cường giả cấp 7 sao?
- Chuyện kia...
Khuôn mặt Ngải Lỵ Na đỏ lên, ngượng ngùng nghiêng đầu sang chỗ khác.
Ngày hôm đó, cô cũng bị dọa cho sợ, hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ.
- Ta hiểu rồi.
Ly Nguyệt nhìn thấy động tác của cô gái tóc hồng, đã hiểu ra là chuyện gì.
Hôm đó, cô cũng bị dọa sợ, nhưng nếu như trước đó có chuẩn bị tâm lý cho tình huống, ngược lại vẫn có thể bình tĩnh được một chút.
- Có chuyện gì?
Hai nhóm người Vệ Cảnh và Tán Viêm vừa mới gia nhập vào cánh rừng khô, nhất thời không phản ứng kịp.
Sắc mặt của bọn họ kinh hoàng, nhìn thấy cây cối bên cạnh đột nhiên bay lên trời.
- Mau nhìn Thành chủ đại nhân ở bên kia.
Một thành viên trong đội ngạc nhiên hét lên.
Vệ Cảnh và Tán Viên đồng thời quay đầu lại nhìn, ngơ ngác nhìn thấy những cây gỗ chất thành núi trên mặt đất.
- Chúng ta vẫn nên nhanh chóng đi săn bắt thôi!
Vệ Cảnh chua chát, nói:
- Nếu không, con mồi cũng bị động tĩnh của thành chủ đại nhân dọa cho chạy mất.
- Mỗi lần đều là động tĩnh như vậy, thật là kinh người.
Tán Viêm thán phục một tiếng.
Hắn với Vệ Cảnh nhìn nhau, cả hai đều lóe lên một tia chói mắt, nhất định phải săn bắt được nhiều hung thú hơn so với đối phương, như vậy, địa vị của bản thân trong lòng Thành chủ đại nhân mới cao hơn một chút.
- Đi.
Vệ Cảnh dẫn đầu đội chạy về hướng bên cạnh.
- Chúng ta đi hướng bên kia.
Tán Viên dẫn đội đi hướng bên trái.
Mục Lương nhìn thấy hai đội đã tách ra, thản nhiên nói:
- Thêm ba đống gỗ nữa là được rồi.
Anh lần nữa dựa theo phương pháp câu cá, nhanh chóng chồng chất gỗ thành một ngọn núi nhỏ.
Mấy phút sau, bốn đống gỗ đã chất thành đống trên mặt đất.
- Các ngươi ở chỗ này đợi một chút, ta đem những cây gỗ này trở về.
Mục Lương vác những cây gỗ kia về cho người dùng trước, sau đó lại tiến vào rừng cây khô săn bắt.
- Được.
Hai cô ngoan ngoãn gật đầu.
Hai cô hoàn toàn không giúp được gì, chỉ là đến xem một màn biểu diễn kinh ngạc đến ngây người.
- Bắt đầu, đi.
Mục Lương nhấc chân giẫm vào mặt đất.
Mặt đất lại bắt đầu có sóng lớn, bùn đất giống như sóng nước, vận chuyển bốn đống gỗ tiến về phía trước.
- Thật sự là quá khoa trương rồi.
Ngải Lỵ Na nhìn theo Mục Lương đã biến mất ở đằng xa.
Cô lấy da thú ra ghi chép lại: Một ngày, may mắn tận mắt nhìn thấy cường giả cấp 7 ra tay, nhổ một ngàn cây gỗ khổng lồ bằng mười ngón tay. Trong lúc giậm chân, mặt đất nghe theo hiệu lệnh, vận chuyển gỗ đi theo sau.
Tốn gần mười phút, cô gái tóc hồng cứ sửa đi sửa lại, cuối cùng mới hoàn thành bản thảo.
- Những thứ này ngươi viết có hơi khoa trương rồi.
Sau khi Ly Nguyệt nhìn thấy, biểu cảm hơi là lạ.
- Không khoa trương, cường giả cấp 7 lại không bao nhiêu người biết đến cả.
Ngải Lỵ Na thu lại quyển da thú, nhẹ nhàng nói:
- Hơn nữa, ta chỉ giới thiệu về năng lực, một vài cường giả chân chính nhìn thấy sẽ tự mình đoán thôi.
- Như vậy cũng được?
Ly Nguyệt ngạc nhiên hỏi.
- Hừ hừ... thú vui của những thợ săn thám hiểm là ở chỗ này.
Hai tay của Ngải Lỵ Na chống lên hông, tự hào nói:
- Một số thợ săn thám hiểm vô cùng nổi tiếng, bọn họ viết Du Ký Mạo Hiểm sẽ khiến rất nhiều người bàn luận, thậm chí sẽ còn đi thử nghiệm một chút.
- Ồ? Chuyện đó ta ngược lại còn có chút hiếu kỳ.
Thân ảnh nhẹ nhàng của Mục Lương bỗng từ trên trời giáng xuống, đến bên cạnh cô gái tóc hồng.
Anh vận dụng năng lực của mình để bay lượn, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đã quay trở lại.
- A...!
Ngải Lỵ Na buông lỏng cảnh giác muốn phổ cập khoa học cho Ly Nguyệt, vẻ mặt tự hào, nhất thời bị dọa giật mình.
Cơ thể cô nhảy lên một cái, trốn sau lưng cô gái tóc trắng, con ngươi hồng nhạt nhìn chằm chằm vào Mục Lương.
- Ngải Lỵ Na, ngươi nói về chuyện thợ săn thám hiểm đi.
Ly Nguyệt ôn nhu giải vây.
- Nói về thợ săn thám hiểm, thì chính là nói về mục tiêu cuối cùng của chúng ta.
Ngải Lỵ Na ở phía sau vỗ nhẹ vào ngực.
Ánh mắt của cô lộ ra khát vọng, sôi sục nói:
- Một trong những mục tiêu cuối cùng của thợ săn thám hiểm là: Tìm kiếm Thế Giới Ngầm trong truyền thuyết.
Một trong những mục tiêu cuối cùng của thợ săn thám hiểm là: Tìm kiếm nguyên nhân tử vong của rừng rậm.
Một trong những mục tiêu cuối cùng của thợ săn thám hiểm là: Tìm kiếm Ốc Đảo trong truyền thuyết.
Một trong những mục tiêu cuối cùng của thợ săn thám hiểm là: Tìm kiếm Cự Long trong truyền thuyết.
Một trong những mục tiêu cuối cùng của thợ săn thám hiểm là: Tìm kiếm Cây Sinh Mệnh trong truyền thuyết.
- Được rồi, dừng lại!
Mục Lương bất đắc dĩ giơ tay lên ngắt lời.
Liên tiếp hơn mười 'một trong những mục tiêu cuối cùng', đều chỉ là biết một vài mục tiêu, ngay cả thông tin chi tiết cũng không có.
- Còn rất nhiều mà ta chưa nói đâu, ví dụ như người khổng lồ cao mười mấy mét...
Ngải Lỵ Na chưa thỏa mãn, mấp máy đôi môi hồng:
- Còn có hung thú có bộ dáng đầu thú thân người, những thứ kia đều là mục tiêu của thợ săn thám hiểm chúng ta.
- Thông tin chi tiết đâu? Chắc không phải chỉ là mục tiêu vỉa hè chứ?
- Không đâu, ta là nhìn thấy từ trong sách đó.
Ngải Lỵ Na vội vàng bảo đảm.
Lúc cô còn ở thành Thánh Dương, lúc rảnh rỗi cô chỉ thích đọc sách Du Ký Mạo Hiểm.
Trong đó có một số chuyến du lịch mạo hiểm khơi dậy nên ngọn lửa tình yêu, càng khiến cho cô say mê.
- Sách sao? Lúc ở thành Thánh Dương giao dịch lấy được sao?
Đôi mắt màu đen của Mục Lương sáng lên.
Anh đã sớm muốn tìm một số sách để xem, đáng tiếc là vẫn không có cơ hội tìm được.
Lúc ở thành Thập Lâu lại quên mất, lại vội vàng rời khỏi.
Một số tài liệu cổ, khẳng định có ghi chép lại nguyên nhân Mạt Nhật biến thành vùng đất hoang, hoặc một số bí mật.
- Rất khó, ở thành Thánh Dương chỉ có Thành chủ là có một số sách.
Ngải Lỵ Na lắc đầu.
- Còn có một khả năng giao dịch có thể lấy được.
Ly Nguyệt lạnh lùng nói:
- Đó là lấy sách để giao dịch sách.
- Như vậy sao?
Mục Lương híp mắt suy nghĩ.
Anh cảm thấy bản thân có thể tự biên soạn ra một số sách, sau đó cầm đi để giao dịch với người khác.
- Yên tâm đi, đợi ta viết xong Du Ký Mạo Hiểm.
Ngải Lỵ Na nhẹ nhàng nói:
- Là có thể trao đổi sách để sao chép lại với một số người.
Thời đại này chính là như vậy, trao đổi sách đều là sao chép lại, hoặc chính cướp đoạt, trộm đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận