Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2743: Ma Dược Có Thể Trị Chứng Không Được Của Nam Nhân

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Khi nào Mục Lương xong việc thì ngươi tự đi nói với hắn.

Nguyệt Phi Nhan nhỏ giọng lên tiếng:

- Tốt...

Nguyệt Thấm Lan tức giận nói:

- Ngươi đó, nếu như sao chép Quân Kỷ Quân Quy một trăm lần mà vẫn không thể học thuộc, chờ xem đến lúc đó ta xử lý ngươi như thế nào.

- Không đâu, ta nhất định có thể đọc làu làu.

Nguyệt Phi Nhan hứa hẹn.

- Tốt nhất là như vậy.

Nguyệt Thấm Lan trợn trắng mắt.

- Cái đó… Ta nói giỡn thôi, đọc làu làu rất khó.

Nguyệt Phi Nhan cười gượng vài tiếng.

Nguyệt Thấm Lan tức giận nói:

- Ngươi ngứa đòn có phải không, trở về huấn luyện đi.

- Tuân mệnh, ta lập tức trở về ngay.

Nguyệt Phi Nhan thở phào nhẹ nhõm, chạy như bay rời khỏi cung điện.

Hồ Tiên quyến rũ nói:

- Ngươi có quá nghiêm khắc với cô ấy không?

- Không đâu, ta cảm thấy mình còn quá phóng túng nó.

Nguyệt Thấm Lan vừa nói vừa vén tóc mai ra sau tai.

- Nhưng mà đúng là nên gõ một cái.

Đáy mắt của Hồ Tiên hiện lên ý cười.

- Được rồi, không nói với ngươi nữa, ta trở về lấy văn kiện.

Nguyệt Thấm Lan bỏ lại một câu rồi xoay người đi thư phòng.

- Cọt kẹt ~~~

Mục Lương đẩy cửa phòng làm việc ra, đôi mắt màu đen sáng sủa có thần, giống như có vô số vì sao lấp lánh ở bên trong.

- Bệ hạ.

Tiểu Tử canh giữ ở trước cửa lập tức đứng thẳng, hai tay bắt chéo nhau đặt ở trước bụng.

- Ừm, vào trong dọn dẹp phòng làm việc một chút đi.

Mục Lương bình thản nói.

- Vâng.

Tiểu Tử nghe vậy liếc nhìn phòng làm việc, mặt đất là một mảnh lộn xộn, có rất nhiều mảnh vụn tài liệu.

Mục Lương bỏ lại một câu rồi trở về phòng nghỉ, tắm rửa thư giãn một lúc rồi thay áo bào thoải mái ngồi ở trong thư phòng.

Tiểu hầu gái đi vào thư phòng, đưa tới một ly cà phê nóng hổi.

- Mới được vài ngày mà văn kiện lại chồng chất thành núi nữa rồi.

Mục Lương nhìn đống văn kiện trên mặt bàn, không khỏi vươn tay đỡ trán.

Hắn tấm tắc một tiếng, nói:

- Chậc, thật sự chẳng muốn làm quốc vương chút nào.

- Bệ hạ đừng nói như vậy.

Nguyệt Thấm Lan đang đi tới trợn trắng mắt với Mục Lương.

Cô mới vừa tới cửa thư phòng thì nghe được Mục Lương than vãn, thật sự là không nhịn được phải trợn mắt.

- Ha ha ha, bị ngươi nghe thấy rồi.

Mục Lương cười một tiếng.

Nguyệt Thấm Lan đi tới trước bàn làm việc, buông xấp văn kiện trong tay xuống bàn, nói:

- Quốc Vương của vương quốc Huyền Vũ chỉ có thể là ngươi, người khác không ai có thể làm được.

Khóe miệng của Mục Lương xệ xuống, nhìn văn kiện mới đưa tới, hắn càng muốn làm chưởng quỹ phủi tay hơn.

- Thật là giống như một đứa bé.

Nguyệt Thấm Lan ngồi xuống.

Mục Lương cười khẽ vài tiếng, nói:

- Đứa bé hai mươi lăm tuổi?

- Còn rất trẻ.

Ánh mắt của Nguyệt Thấm Lan lấp lóe, nghĩ đến đám người quốc vương và nữ vương nước khác, tuổi của bọn họ gấp mấy lần so với Mục Lương.

Khóe môi của Mục Lương cong lên, nghĩ đến tuổi thọ của mình là mười mấy ngàn năm, trong lòng tràn đầy cảm thán.

Nguyệt Thấm Lan nhắc nhở:

- Nếu ngươi không có chuyện phải vội thì xử lý văn kiện trước đi.

- Ta biết rồi.

Mục Lương cầm bút lên, mở ra văn kiện bắt đầu phê duyệt.

Nguyệt Thấm Lan thuận miệng hỏi:

- Ngươi lo xong chuyện đạn đạo rồi à?

Mục Lương ôn hòa đáp mà vẫn không ngẩng đầu:

- Còn phải tiến hành bắn thử một lần, nếu không thành vấn đề thì có thể tiến hành sản xuất hàng loạt.

Lần này hắn đi ra phòng làm việc là bởi vì đã chế tạo xong đạn đạo, bản vẽ cấu trúc và phương pháp chế tạo cũng sửa sang lại hoàn chỉnh, nếu bắn thử đạn đạo không có vấn đề thì có thể phân phó sản xuất hàng loạt.

- Vậy là tốt rồi.

Ánh mắt của Nguyệt Thấm Lan sáng lên.

Bút trong tay Mục Lương không ngừng, hỏi:

- Trong mấy ngày ta bận rộn thì có xảy ra chuyện gì không?

Nguyệt Thấm Lan trầm mặc mấy giây, thở dài một tiếng nói:

- Thành Ân Vinh bị đồ thành, Hư Quỷ đã san bằng nơi đó.

Thành Ân Vinh nằm ở khu nội lục của đại lục cũ, cách xa Rừng Vạn Khô, là một tòa đại thành có năm mươi ngàn nhân khẩu.

Mục Lương đang viết chợt khựng lại, cau mày nói:

- Bị đồ thành rồi à?

- Ừm, lúc nhóm Cầm Vũ chạy đến thì bầy Hư Quỷ mới vừa chuẩn bị rời khỏi.

Đáy mắt của Nguyệt Thấm Lan hiện lên một tia bi thương, bắt đầu kể:

- Chiến thuyền ầm vang lửa đạn, Tân Tây và Cầm Vũ phẫn nộ ra tay, mang theo binh sĩ diệt sạch bầy Hư Quỷ.

- Trong lúc chiến đấu, Cầm Vũ bị thương không nhẹ, cũng may có bí dược chữa thương, nhưng phải dưỡng thương hai ngày mới khỏi hẳn.

Mục Lương giơ tay vỗ vai Nguyệt Thấm Lan, trấn an:

- Cuối cùng nhân loại sẽ chiến thắng.

- Ừm, ta tin là như vậy.

Ánh mắt của Nguyệt Thấm Lan trở nên kiên định.

Mục Lương nói:

- Chờ chế tạo xong đạn đạo, khi nào các tòa đại thành gặp phải nguy hiểm thì chúng ta có thể trợ giúp một phen.

Nguyệt Thấm Lan chậm rãi gật đầu, sự bi thương trong lòng giảm bớt chút ít.

Mục Lương ôn hòa hỏi:

- Còn hai ngày nữa là bắt đầu Hội Nghị Thánh Địa rồi, linh khí phát sóng đã đưa đi hết chưa?

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã đáp:

- Yên tâm đi, đều đưa qua cả rồi, trễ nhất là ngày mai sẽ đến nơi.

Chỉ còn hai ngày nữa là đến thời gian ước định mở Hội Nghị Thánh Địa.

- Ừm, vậy là tốt rồi.

Mục Lương chậm rãi gật đầu.

Hắn tiếp tục phê duyệt văn kiện, liếc mắt một cái là đọc xong một tờ, bút trong tay thỉnh thoảng hạ xuống, đánh vòng ra một ít điểm không hợp lý.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã ngồi bên cạnh hỗ trợ chỉnh sửa văn kiện trên mặt bàn, đôi mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Mục Lương.

- Rào rào ~~~

Mục Lương lật sang một tờ mới, thuận miệng hỏi:

- Bên trong vương quốc thì sao, không có xảy ra chuyện gì chứ?

Nguyệt Thấm Lan nghe vậy lấy ra sổ ghi chép, mở ra hơn phân nửa rồi nhìn lướt qua, bắt đầu hội báo:

- Chuyện lớn thì không có, nhưng mà có một số việc cần phải nói với ngươi.

- Ừm.

Mục Lương gật đầu.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Chuyện thứ nhất là trong vương quốc mới xây thêm ba công hội Huyền Vũ nằm ở Thành Buôn Bán Sơn Hải, Thành Buôn Bán Thiên Cức và thị trấn nhỏ dưới đáy biển.

Mục Lương im lặng lắng nghe, bút trong tay vẫn di chuyển cực nhanh trên giấy.

Nguyệt Thấm Lan tiếp tục nói:

- Chuyện thứ hai, có hai chiếc xe lửa va chạm với nhau khiến hơn một trăm người bị thương, bồi thường rất nhiều đồng Huyền Vũ.

- Tại sao xe lửa lại xảy ra va chạm?

Mục Lương nghe vậy không khỏi ngước mắt lên.

Nguyệt Thấm Lan giải thích:

- Nguyên nhân tra ra được là quy hoạch thời gian đi của xe lửa xảy ra vấn đề, nhân viên phạm sai lầm đều bị khai trừ và xử phạt.

- Hy vọng loại sai lầm cấp thấp này sẽ không xảy ra lần nữa.

Mục Lương trầm giọng nói.

Nguyệt Thấm Lan gật đầu đáp:

- Ừm, ta đã tiến hành chỉnh đốn toàn bộ cục giao thông rồi.

Cục giao thông phụ trách toàn bộ vấn đề giao thông của vương quốc Huyền Vũ, từ nhỏ như xe đạp cho đến lớn như phi thuyền vận chuyển, vân vân… tất cả đều do cục giao thông quản lý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận