Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1861: Vấn Đề Lương Thực Và Hàng Tiêu Dùng



Chân mày Hồ Tiên hơi nhăn, hỏi:

- Làm sao, không trồng lúa nước trên đồng ruộng nữa à?

Mễ Á giải thích:

- Người phụ trách kho lúa nói, lúa nước ở đồng ruộng mới được thu gặt, còn phải tiến hành phơi nắng hạt thóc nên chưa vận chuyển tới kho lúa.

Nguyệt Thấm Lan kinh ngạc nói:

- Sao gạo bán nhanh như vậy được?

Hồ Tiên gác chéo chân nói:

- Lượng tiêu thụ của gạo vẫn luôn rất tốt mà, những người đã từng ăn gạo, chỉ cần ăn một lần thôi thì sẽ ăn tiếp. Nhất là quý tộc, sau khi thưởng thức vị ngon của cơm tẻ, đều sẽ mua bao lớn dài mấy mét để ở trong nhà, sau khi được truyền miệng thì càng ngày càng nhiều người biết tới cơm tẻ. Trừ điều đó ra, những thứ như mấy món làm từ bột gạo các loại mì phở, cũng cần dùng đến không ít gạo.

Mục Lương hỏi:

- Hiện tại đang trồng bao nhiêu lúc nước nhỉ?

Hồ Tiên suy nghĩ một chút, trả lời:

- Chiếm ba thành toàn bộ lượng thu hoạch.

- Với quy mô hiện tại của đồng ruộng, lúa nước chỉ được có ba thành là quá ít.

Mục Lương trầm giọng nói.

Nguyệt Thấm Lan bất đắc dĩ nói:

- Không còn cách nào khác nữa, số định mức trồng lúa mì cũng mới chỉ có hai phần mười, phần còn lại của đồng ruộng, còn phải trồng cà chua, khoai lang, bắp cùng các loại rau xanh.

Mục Lương lại hỏi:

- Phẩn đất mới khai khẩn đâu?

Nguyệt Thấm Lam giải thích:

- Đồng ruộng mới khai khẩn đã được tiến hành trồng trọt, nhưng đồng ruộng cũ cũng phải luân phiên nghỉ canh nâng độ phì của đất, không thể trồng tiếp. Đồng ruộng được trồng lâu, phải đắp phân bón nuôi một đoạn thời gian, rồi mới tiến hành trồng trọt lần nữa.

- Đó là một vấn đề...

Ngón tay Mục Lương đánh nhẹ lên mặt bàn.

Hồ Tiên bổ sung:

- Thành Tát Luận với Vương thành Tây Hoa cũng khan hiếm gạo. Số người tiêu thụ của thành Tát Luận cũng rất lớn, mỗi ngày đều có thể bán ra rất nhiều lúa mì.

Mục Lương như có điều suy nghĩ nói:

- Về sau nhu cầu về số lượng gạo chắc chắn sẽ càng ngày càng lớn, sản lượng phải được nâng cao mới được.

Mễ Á nhẹ giọng nói:

- Phần lúa mì tồn kho cũng không được bao nhiêu.

- Chuyện này không thể tiếp diễn được.

Mày Hồ Tiên nhăn lại.

Lúa mì cũng có rất nhiều người thích, nó còn có thể chế thành bột mì, lượng nhu cầu cũng rất lớn. Khiến lượng người biết tới gạo càng nhiều, thì nhu cầu về gạo sẽ tăng vụt lên.

- Ta biết rồi, muốn tăng sản lượng..... Thì phải lai giống lúa nước!

Con ngươi màu đen của Mục Lương sáng lên.

Anh nghĩ tới kiếp trước khi lai giống lúa nước, chỉ cần làm cho mỗi một buội cây lúa nước dài thêm một ít bông lúa, cũng có thể đạt được yêu cầu về sản lượng tăng cao.

- Lai giống lúa nước là sao?

Nguyệt Thấm Lan kinh ngạc hỏi.

Mục Lương nhớ lại tư liệu từ kiếp trước, giải thích:

- Nói như thế nào đây, chính là lấy hai cái có điểm khác biệt nhất định trong di truyền, tính trạng tốt của bọn nó có thể bổ sung cho lúa nước, để chúng nó tiến hành lai giống có thể nâng cao sản lượng.

- Ừm... Nghe không hiểu.

Nguyệt Thấm Lan nhếch mép một cái.

Đôi mắt đẹp của Hồ Tiên ánh lên vẻ mờ mịt:

- Ta cũng nghe không hiểu.

- Được rồi.

Mục Lương cười một tiếng.

Mễ Á hiếu kỳ hỏi:

- Vậy phải làm sao?

Anh ôn hòa nói:

- Sợ rằng lai giống rất khó, bây giờ không có giống lúa nước nào khác, chỉ có thể thực hiện trên Lĩnh Vực Sinh Mệnh, khiến cho lúa nước sản sinh biến dị, xem có thể nâng cao sản lượng hay không.

- Thế nhanh chóng thử xem.

Nguyệt Thấm Lan thanh thúy nói.

Mục Lương dùng chất giọng ôn nhuận nói:

- Ngày mai hẵng thử, trời đã tối rồi.

- Cũng được.

Nguyệt Thấm Lan gật đầu.

Mục Lương nhìn về phía Hồ Tiên, hỏi”

- Còn có vấn đề nào khác không?

Cô quyến rũ nói:

- Hai ngày sau phải nhường Phi Thuyền vận chuyển, để nó vận chuyển hàng hóa tới Vương Thành Tây Hoa với thành Tát Luận.

- Ngoại trừ gạo cùng lúa mì, còn thiếu cái gì nữa không?

Nguyệt Thấm Lan hỏi.

- Quần áo đã bán được rất nhiều, hàng tồn kho cũng không còn lại bao nhiêu.

Hồ Tiên thanh thúy nói.

Nguyệt Thấm Lan chậm rãi gật đầu nói:

- Ngày mai ta đi công xưởng làm quần áo xem.

- Nên mở rộng quy mô công xưởng, tuyển thêm nhiều công nhân.

Mục Lương nói bình thản.

Nguyệt Thấm Lam ưu nhã nói:

- Nguyên liệu phải giống như bên trên mới được, kén tằm cũng không nhiều, nguyên liệu là vải lanh nguyên liệu cũng không thiếu. Nguyên liệu vải lanh được làm từ sợi thực vật, cái này ở thành Huyền Vũ cũng không thiếu.

Mục Lương suy nghĩ một chút, mở miệng nói:

- Ta sẽ cho Tằm Bảy Màu tiến hóa, như vậy cũng có thể tạo thêm nhiều tằm con.

- Ừm, cái phòng làm tằm cũng nên xây dựng thêm một cái.

Nguyệt Thấm Lan đề nghị.

- Sản lượng của vật dụng hàng ngày cũng phải tăng thêm mới được, những thứ như xà phòng, sữa tắm, nước gội đầu, kem đánh răng, đều bán rất tốt, dự trữ cũng không nhiều.

Nguyệt Thấm Lan nhẹ giọng nói:

- Nếu như là cái đó thì phải ra ngoài tuyển người làm thuê thêm mới được, nếu không thì nhân thủ không đủ.

Mục Lương bình thản nói:

- Ừm, có thể, nhưng lần này nhà ở sẽ bị thu mất, là thuê hay mua đều được, cái chính là dân của thành Huyền Vũ, nhất định phải làm CMND.

- Ta hiểu rồi.

Ánh mắt Nguyệt Thấm Lan loé lên, một khoảng thời gian trong tương lai sẽ tiếp tục bận rộn.

Mục Lương ôn nhuận nói:

- Đúng là đã lâu rồi thành Huyền Vũ chưa nhận thêm người ngoài, cần nạp máu mới.

- Ta đề nghị ưu tiên tuyển những người thuộc pháp luật của thành Huyền Vũ, có thể giảm được nhiều chuyện.

Mễ Á nhẹ giọng nói.

- Ý kiến hay.

Đôi mắt đẹp của Nguyệt Thấm Lan sáng lên.

……..

Thành Huyền Vũ, ở khu đồng ruộng Ngoại thành.

Mục Lương với Nguyệt Thấm Lan và Ly Nguyệt xuống từ trên xe thú, đi tới khi trồng lúa nước cách đó không xa.

Phùuu ~~~

Đột nhiên một trận gió thổi qua, làm cho bông lúa nặng trĩu ma sát lẫn nhau, tạo nên tiếng vang xào xạc.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Những nước này hạt lúa nhìn thì nhiều, nhưng sau khi thu hoạch, thì sẽ thấy không nhiều.

- Ừm, cho nên phải làm cho hình dáng bông lúa càng thêm phong phú.

Mục Lương lạnh nhạt nói.

Một trong những đặc tính của Lĩnh Vực Sinh Mệnh, chính là làm cho thực vật xanh nhất định phải có xác suất xảy ra biến dị, Mục Lương muốn lợi dụng đặc tính này.

Lỗ tai Ly Nguyệt giật giật, nghiêng đầu nhìn về phía con đường cuối cùng, nhìn thấy người phị trách đồng ruộng đang cưỡi xe đạp tới từ phía xa.

Người phụ trách xuống từ trên xe, bước nhanh tới trước mặt nhóm Mục Lương.

Đầu hắn đầy mồ hôi hành lễ nói:

- Thành Chủ Đại Nhân, Thư Ký đại nhân, thuộc hạ tới muộn.

- Ừm, tới từ nơi nào đấy?

Mục Lương ngước mắt hỏi, người phụ trách đồng ruộng giải thích:

- Thưa Thành Chủ Đại Nhân, ta tới từ chỗ khoai lang, thực sự quá xa, lúc trên đường làm lỡ thời gian.

- Khoai lang trồng ở một đồng ruộng khác, cách nơi này hơi xa.

Nguyệt Thấm Lan nói bằng chất giọng nhẹ nhàng.

Mục Lương lạnh nhạt nói:

- Nhớ chú ý đề bạt một vị làm người phụ trách, các ngươi phân công quản lý những đồng ruộng khác nhau.

- Vâng, đều nghe theo ngài sắp xếp.

Người phụ trách đồng ruộng vội vàng gật đầu.

- Ngươi không có dị nghị gì à?

Nguyệt Thấm Lam tò mò hỏi.

Người phụ trách thật thà nói:

- Thư Ký đại nhân nói đùa rồi, đồng ruộng là của thành Huyền Vũ, ta chỉ là người quản lý, việc cần phải làm là khiến cho đồng ruộng thay đổi tốt hơn, nếu một người mà không quản được thì nhiều một người hỗ trợ mới là tốt.

- Ngươi nghĩ thấu đáo đấy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận