Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 3420: Miệng Vẫn Là Rất Độc

Cô lạnh nhạt nói:

- Phóng hỏa đốt cháy Trung tâm Huyền Vũ dẫn tới lỗ lã do ngừng kinh doanh mấy ngày, phí thay đổi thảm trải sàn, phí tẩy trừ, phí trấn an khách trọ v.v... tất cả đều cần các ngươi bồi thường.

- Cần bao nhiêu?

Yết hầu của Đại Kha lăn lộn.

Ly Nguyệt lạnh nhạt nói:

- Nếu bọn họ bỏ ra một triệu đồng Huyền Vũ để thuê các ngươi, vậy thì bồi thường cho chúng ta một triệu đồng Huyền Vũ đi.

- Tê ~~~

Khắc Ly và Đại Kha đồng thời hít một hơi khí lạnh, đôi mắt mở to nhìn về phía cô gái tóc trắng.

- Có chuyện gì à?

Ly Nguyệt nhàn nhạt nhìn lại hai người.

- Không có, không thành vấn đề.

Khóe mắt của Khắc Ly giật một cái.

Cô và Đại Kha có thể lấy ra một triệu đồng Huyền Vũ, chỉ là như vậy sẽ làm cho bọn họ một nghèo hai trắng.

Đại Kha lộ ra vẻ mặt vui mừng, hỏi:

- Nếu như chúng ta trả tiền bồi thường, có phải là có thể rời đi hay không?

Ly Nguyệt lạnh lùng mở miệng:

- Sau khi thanh toán tiền bồi thường còn phải tham gia cải tạo lao động hai mươi năm, hoặc là ở tù chung thân, các ngươi chọn một cái đi.

Lời nói của cô gái tóc trắng làm cho mắt của hai người bọn họ biến thành màu đen, ý hối hận trong lòng càng tăng lên.

Đại Kha cảm thấy yết hầu càng ngày càng khô khốc, giống như là cá ở sa mạc, muốn ngất đi tỉnh lại, xem thử đây có phải là một giấc mộng hay không.

Khắc Ly quay đầu liếc nhìn nam nhân một cái, không tiếng động trao đổi cái gì đó.

Đại Kha hít một hơi thật sâu, trong lòng an ủi mình, không nhất định phải chờ đủ hai mươi năm ở đây, chỉ sợ giữa chừng tìm được cơ hội là có thể chạy trốn.

Ly Nguyệt liếc hai người một cái, nhắc nhở:

- Nếu như các ngươi có ý đồ chạy trốn, sau khi bị bắt trở về thì thời hạn giam giữ sẽ tăng lên gấp đôi.

Tay của Đại Kha run lên, thời hạn giam giữ gấp đôi, đó chính là bốn mươi năm.

- Ta biết rồi.

Khắc Ly lên tiếng, trong lòng còn chưa dứt ý niệm chạy trốn.

Cô cũng không muốn bị giam hai mươi năm, đến lúc đó lại đi ra ngoài đã biến thành phụ nữ trung niên rồi.

Đại Kha hỏi:

- Phải thanh toán một triệu đồng Huyền Vũ này như thế nào?

- Có tài khoản ở Ngân Hàng không?

Ly Nguyệt hỏi lại.

- Có.

Khắc Ly thở dài một tiếng.

Ly Nguyệt đạm mạc nói:

- Tài khoản là cái gì? Bên Ngân Hàng sẽ chi ra một triệu đồng Huyền Vũ, sau đó sẽ ghi biên lai cho các ngươi.

Khắc Ly câm miệng, vốn định nhân dịp này đi ra ngoài kiếm cơ hội đào thoát, hiện tại xem ra không có cơ hội.

Đại Kha bất đắc dĩ báo ra một chuỗi số, Diêu Nhi ghi lại một chữ không sót, chuẩn bị tối nay đi tìm Ngân Hàng thẩm tra đối chiếu một chút.

Khắc Ly cũng báo số tài khoản ngân hàng của mình, là một chuỗi gồm mười một chữ số.

Ly Nguyệt thấy Diêu Nhi đã ghi nhớ kỹ, sau khi kiểm tra thêm hai lần nữa mới cho phép rời đi.

Khắc Ly nghĩ tới điều gì đó, vội vã nói:

- Chờ đã.

Ly Nguyệt dừng bước, quay đầu nhìn về phía nữ nhân.

Khắc Ly nhìn cô gái tóc trắng, thấp thỏm hỏi:

- Có chuyện gì chúng ta có thể làm không?

- Đúng vậy, chỉ cần có thể ít ngồi tù mấy năm.

Đại Kha gật đầu thật mạnh phụ hoạ.

Ly Nguyệt hơi nhướng mày, lạnh nhạt nói:

- Không cần, các ngươi còn không thể trộm được một chiếc lá Thánh Thụ, vậy còn có chuyện gì có thể làm được chứ?

- ….

Khắc Ly và Đại Kha há miệng, bộ dáng giống như nuốt phải ruồi, nhiều lần muốn thanh minh nhưng mà đều không nói nên lời.

Diêu Nhi che miệng không để cho mình cười ra tiếng, cảm thấy có đôi khi miệng của tiểu thư Ly Nguyệt vẫn là rất độc.



Trong cung điện, tầng tám Khu Vực Trung Ương.

- Cộp cộp cộp ~~~

Ly Nguyệt và Diêu Nhi trở lại cung điện, cất bước đi về phía thư phòng.

Hai người đứng trước thư phòng, Diêu Nhi giơ tay lên gõ cửa.

- Cộc cộc cộc ~~~

- Vào đi.

Trong thư phòng truyền ra giọng nói ôn hòa của Mục Lương.

- Cọt kẹt ~~~

Lúc này, tiểu hầu gái mới đẩy cửa thư phòng ra, lùi lại một bước ra hiệu cho cô gái tóc trắng đi vào trước.

Trong thư phòng, Mục Lương đang lật xem bút ký của Ma Pháp Thần, ghi chép lại tin tức có ích.

- Trở về rồi à, thẩm vấn thế nào rồi?

Mục Lương ngước mắt nhìn về phía cô gái tóc trắng và tiểu hầu gái đang đi tới.

Ly Nguyệt nói với giọng điệu nghiêm túc:

- Thẩm vấn được rồi, có liên quan đến chợ đen.

- Ừm, nói nghe một chút.

Mục Lương buông sách cổ trong tay xuống, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng như cũ.

Ly Nguyệt thuật lại những lời nói của Khắc Ly và Đại Kha, đồng thời nói về chuyện liên quan đến chợ đen.

- Cộc cộc cộc ~~~

Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.

- Bây giờ chúng ta phải làm sao?

Ly Nguyệt nhẹ nhàng hỏi:

- Có cần phái người đi chợ đen sửa trị một chút không?

Mục Lương ngước mắt bình thản nói:

- Ừm, điều tra rõ ràng là ai phát nhiệm vụ thuê mướn, còn có người giao dịch lựu đạn khói là ai.

- Vâng.

Ly Nguyệt khẽ gật đầu.

- Nhưng mà việc này phải làm kín đáo một chút, giữ lại chợ đen còn có tác dụng.

Mục Lương dặn dò.

- Ta biết rồi.

Ly Nguyệt đáp ứng.

Mục Lương suy nghĩ một chút, nói:

- Còn có một chuyện, ngươi để cho Ny Cát Sa đi thăm dò.

- Ngươi nói đi.

Trên mặt của Ly Nguyệt lộ ra thần sắc nghiêm nghị.

Mục Lương nghiêm túc nói:

- Vẫn là chuyện lựu đạn khói, ngươi sai cô ấy đi Quân Doanh, Phường Công nghiệp Quân Sự và kho hàng vũ khí điều tra, ta muốn biết lựu đạn khói là được buôn lậu ra như thế nào.

Trong chợ đen có thể mua được lựu đạn khói, đương nhiên là ba nơi này xuất hiện vấn đề, có người buôn lậu quân hỏa.

- Tốt.

Ly Nguyệt gật đầu, hiểu rõ ý tứ trong lời nói của nam nhân.

- Trước đó, đi chợ đen điều tra xem ngoại trừ lựu đạn khói ra thì có còn vũ khí nào bị buôn lậu hay không.

Mục Lương tiếp tục chỉ điểm:

- Nếu như chỉ có lựu đạn khói, vậy chỉ cần đi điều tra người có thể tiếp xúc với nó, nếu không thì phải thẩm tra toàn bộ nhân viên tương quan.

- Ta cũng nghĩ như vậy.

Ly Nguyệt nhẹ nhàng nói.

Cô suy nghĩ một chút, vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Lựu đạn khói có thể buôn lậu ra ngoài, như vậy xưởng chế thuốc cũng phải chú ý mới được, dược vật còn dễ dàng buôn lậu ra ngoài hơn cả quân hỏa.

- Ngươi nói đúng, giao việc này cho ngươi.

Đáy mắt của Mục Lương hiện lên vẻ tán thưởng.

Ly Nguyệt nhẹ giọng mở miệng:

- Không thành vấn đề.

Mục Lương nắm tay cô gái tóc trắng, ôn hòa nói:

- Vất vả cho ngươi, chờ làm xong khoảng thời gian này là tốt rồi.

- Ta không tính là quá bận rộn..

Ly Nguyệt dịu dàng nói.

Mục Lương cười hỏi:

- Được rồi, gần đây cơ thể có gì khác thường không?

Ly Nguyệt hiểu rõ Mục Lương đang hỏi cái gì, nhanh chóng đáp lại:

- Không có, sau khi hấp thu lực lượng Sinh Mệnh Pháp Tắc thì trạng thái cơ thể cũng không hạ thấp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận