Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ - Chương 3494: Uy! Xú nam nhân. (1 càng ). (length: 7856)

Bên ngoài Phủ Tây Tiên Tông, nơi tinh vực bao la vô tận.
Bốn người Mục Lương khoanh chân ngồi trên một tảng thiên thạch khổng lồ, ánh mắt hướng về phía cửa vào hố đen của Phủ Tây Tiên Tông.
"Chúng ta đã ở đây đợi gần một tháng rồi, tại sao Tứ Trưởng Lão vẫn chưa dẫn người xuất phát?"
Hi Nguyệt nhíu mày nói.
Liễu Dao trấn an: "Không cần vội, đại hội trăm tông còn một tháng nữa mới bắt đầu."
Hi Nguyệt suy đoán: "Có khi nào bọn họ đã dùng cách khác rời khỏi Phủ Tây Tiên Tông rồi không, chỉ là chúng ta không phát hiện ra?"
"Không thể, Phủ Tây Tiên Tông chỉ có duy nhất một cửa ra vào này thôi."
Liễu Dao khẳng định chắc nịch.
Hi Nguyệt nhún vai: "Được thôi, vậy cứ chờ tiếp vậy, nhưng mà chúng ta cứ ngồi trên thiên thạch thế này, liệu có bị phát hiện không?"
"Không đâu."
Mục Lương chắc chắn nói.
Hắn đã bố trí kết giới xung quanh thiên thạch, dù là thần hồn hay ánh mắt quét qua cũng không phát hiện ra điều gì bất thường, trừ phi đối phương là cường giả Tiên Vương cảnh viên mãn.
"Vậy thì tốt."
Hi Nguyệt khẽ nhíu mày rồi tiếp tục ngồi đả tọa tu luyện.
Mục Lương ánh mắt lóe lên, thần hồn vẫn chú ý đến cửa vào Phủ Tây Tiên Tông, hắn đã ở Tiên Giới mấy tháng rồi, không biết đám người Nguyệt Thấm Lam thế nào. Đáy mắt hắn ánh lên vẻ kiên định, đợi giải quyết xong Phủ Tây Tiên Tông, liền sẽ đón hết các nàng về.
Hố đen khổng lồ xoáy tròn, một chiếc thuyền lớn màu đen từ trong hố đen bay ra, nó không có buồm, chỉ có một lớp màng chắn trong suốt bao bọc thân thuyền.
"Đến rồi, Quy Khư chiến thuyền."
Liễu Dao mắt sáng lên.
Mục Lương cũng đứng dậy, thần hồn tập trung vào chiến thuyền màu đen kia.
"Quy Khư chiến thuyền, là tiên khí sao?"
Hi Nguyệt hứng thú hỏi.
Liễu Dao nghiêm nghị gật đầu: "Đúng vậy, Quy Khư chiến thuyền có tốc độ bay rất nhanh, có thể phá vỡ sự ràng buộc của Không Gian Pháp Tắc Tiên Giới, ba ngày là có thể đến nơi tổ chức đại hội trăm tông."
"Nghe lợi hại thật."
Hi Nguyệt nheo mắt cười.
Liễu Dao hít sâu rồi tiếp tục nói: "Khả năng phòng ngự của Quy Khư chiến thuyền cũng rất mạnh, cường giả Chân Tiên cảnh khó mà phá vỡ được lớp màng chắn phòng ngự của nó, không ngờ lần này Tứ Trưởng Lão ra ngoài lại dùng tới Quy Khư chiến thuyền."
Linh Nhi suy đoán: "Chắc là do Nhị Trưởng Lão chết, nên bọn họ cảnh giác hơn."
Liễu Dao như nhớ ra điều gì, cau mày nói: "Hình như tin Nhị Trưởng Lão mất mạng chưa truyền ra ngoài, nếu không sao Phủ Tây Tiên Tông có vẻ bình yên vậy được."
"Chắc chắn là do Phủ Tây Tiên Tông phong tỏa tin tức rồi."
Mục Lương thản nhiên nói.
Liễu Dao lạnh lùng: "Khó mà làm được, Phủ Tây Tiên Tông bình thường gây thù chuốc oán không ít, thế nào cũng có người nhân cơ hội này bỏ đá xuống giếng."
"Vậy chúng ta sẽ thay bọn họ truyền đi cái tin tốt này."
Mục Lương nhếch mép.
Mắt Liễu Dao ánh lên tia sáng, đề nghị: "Việc này giao cho ta đi, các ngươi cứ đuổi theo Quy Khư chiến thuyền, ta làm xong việc sẽ tìm đến sau."
"Được, để Linh Nhi đi cùng ngươi."
Mục Lương gật đầu.
"Vậy cũng tốt."
Liễu Dao không từ chối, Linh Nhi dù sao cũng là cường giả Chân Tiên cảnh, có nàng đi cùng sẽ an toàn hơn nhiều.
"Vâng."
Linh Nhi đáp, cùng Liễu Dao biến mất.
Mục Lương nhìn về phía hướng Quy Khư chiến thuyền biến mất, nghiêng đầu ra hiệu: "Nắm tay ta đi, tốc độ của ngươi quá chậm."
Hi Nguyệt mím môi, ngoan ngoãn nắm lấy tay nam nhân.
Khoảnh khắc sau, Mục Lương mang theo Hi Nguyệt biến mất, nhanh chóng đuổi theo Quy Khư chiến thuyền, ở phía sau xa xa theo. Hi Nguyệt mặt lạnh, thở dài: "Tốc độ của ngươi nhanh thật đấy."
"Do ngươi quá chậm thôi."
Mục Lương thản nhiên đáp.
"..."
Hi Nguyệt liếc mắt một cái, ngoan ngoãn im lặng.
Quy Khư chiến thuyền chạy rất nhanh, trong chớp mắt đã vượt qua một vùng tinh không rộng lớn, từng ngôi sao bị bỏ lại phía sau.
"Chúng ta khi nào thì ra tay?"
Hi Nguyệt không nhịn được hỏi.
"Chờ khi nào cách xa Phủ Tây Tiên Tông."
Mục Lương lạnh nhạt đáp.
Hiện tại khoảng cách tới Phủ Tây Tiên Tông vẫn còn quá gần, động tĩnh giao đấu chắc chắn sẽ khiến các trưởng lão khác của Phủ Tây Tiên Tông chú ý, thậm chí sẽ dẫn cả tông chủ Phủ Tây Tiên Tông tới.
"Đã hiểu."
Liễu Dao gật nhẹ đầu.
"Mục Lương, chúng ta mới đến Tiên Giới, có phải nên học chút tiên pháp không?"
Nàng lại hỏi.
Mục Lương thong thả bước đi, dưới chân như có thuấn di, luôn bám theo phía sau Quy Khư chiến thuyền. Hắn nghe vậy đáp: "Một sức mạnh phá vạn pháp, nhưng ngươi nói cũng đúng, cũng nên học chút tiên pháp."
Hi Nguyệt mắt sáng lên: "Ở buổi đấu giá lần trước có không ít chiến kỹ và tiên pháp, sao ngươi không mua chúng?"
Mục Lương liếc nhìn nàng, thản nhiên nói: "Mấy cái tiên pháp và chiến kỹ đó toàn trăm vạn Thượng Phẩm Linh Thạch, ngươi có đủ không?"
"..."
Hi Nguyệt cười trừ, im lặng.
Mục Lương nghĩ đến Nhã Nhân, nàng là chủ nhân của Vĩnh Hằng đường, là bà chủ sau hậu trường của hội đấu giá, chắc chắn nàng có thể tìm được rất nhiều chiến kỹ tiên pháp hiếm có. Lúc này tại nội đường Vĩnh Hằng, Nhã Nhân vẫn đang nằm ườn trên sạp, an tĩnh nhắm mắt dưỡng thần.
Đột nhiên, trong thức hải của nàng vang lên tiếng Mục Lương.
"Đang bận sao?"
Giọng của Mục Lương vang lên rõ ràng.
"Ngươi đang ở đâu?"
Nhã Nhân biến sắc, mắt lạnh lẽo nhìn xung quanh.
"Ta đã rời khỏi Vĩnh Hằng thành rồi, có việc cần ngươi giúp."
Tiếng của Mục Lương lại vang lên.
Hắn thông qua khế ước thần hồn để liên lạc trực tiếp, Vận Mệnh Tiên Thảo đã là thực vật hắn thuần dưỡng, đương nhiên có thể bất chấp khoảng cách để trao đổi. Nhã Nhân mặt lạnh hỏi: "Đây là loại tiên pháp gì, sao có thể dùng thần hồn liên lạc mà không cần ta cho phép?"
Mục Lương trầm mặc một lát mới đáp: "Chuyện này không quan trọng."
"Chuyện này rất quan trọng."
Nhã Nhân tức giận nói.
"Chỗ ngươi có loại tiên pháp và chiến kỹ nào không?"
Mục Lương hỏi thẳng.
Nhã Nhân nheo mắt: "Ngươi muốn làm gì?"
"Ta cần."
Mục Lương nói thẳng.
"Không cho ngươi."
Nhã Nhân cười lạnh một tiếng, vẻ ngạo kiều lộ rõ.
"Ngươi sau này không cần Sinh Mệnh Tiên Nguyên nữa sao?"
Mục Lương hỏi ngược lại.
Khóe miệng của Nhã Nhân cứng đờ, hắn đang uy hiếp mình sao?
"Bản Nguyên Quả cũng không cần nữa à?"
Mục Lương lại hỏi tiếp.
Nhã Nhân hít sâu, nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi muốn loại tiên pháp và chiến kỹ như thế nào?"
"Tốt nhất."
Mục Lương thản nhiên nói.
"..."
Nhã Nhân im lặng.
Nàng rất muốn mắng Mục Lương một trận, nhưng tiềm thức lại mách bảo nàng không thể làm thế, nếu không nàng sẽ hối hận.
"Ta giúp ngươi tìm một chút đã, rồi hãy bàn chuyện giao dịch."
Nhã Nhân nghiến răng nói từng chữ.
"Được."
Mục Lương đồng ý.
Nhã Nhân hỏi: "Sau này liên lạc với ngươi bằng cách nào?"
"Trong đầu nghĩ tới ta, dùng thần hồn lực hô gọi ta là được."
Mục Lương nói ngắn gọn. Nhã Nhân nghe vậy nheo mắt lại, hỏi: "Có phải ngươi đã hạ khế ước gì với ta không?"
Thần hồn của nàng yên tĩnh lại, tiếng của Mục Lương không còn vang lên nữa.
"Alo?"
Nhã Nhân nhíu mày kêu lên một tiếng.
"Mục Lương!"
Nàng giận dữ đấm vào chiếc giường mềm mại phía dưới một quyền. Chiếc giường êm ầm ầm vỡ tan tành, bọn người hầu đều cúi gằm mặt xuống đất, không dám hó hé.
"Đồ nam nhân xấu xa."
Nhã Nhân chậm rãi thở ra, cất bước hướng Bảo Khố của Vĩnh Hằng đường đi tới.
Ps: « 1 chương »: Đang viết phần 2.
Bạn cần đăng nhập để bình luận