Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1211: Linh Khí Cho Hi Bối Kỳ

Xẹt xẹt xẹt…

Mục Lương lại viết một hồi, mới buông bút máy nhìn về phía hai cô.

- Ngồi đi.

Anh nâng cằm.

- Là có chuyện gì?

Ly Nguyệt không ngồi xuống.

- Ừm, hôm nay ta đi Vệ thành, phát hiện một ít tình huống...

Anh kể lại chuyện diễn ra ở Vệ thành nói lại một lần.

- Có người động tay động chân vào chuyện chọn cảnh vệ sao?

Con ngươi xanh biển của Nguyệt Thấm Lan nổi lên ý lạnh, cô đã hiểu được ý tứ của Mục Lương.

- Ừm, đã đưa những người đó tới ngục giam, để cho A Đát Trúc cẩn thận thẩm vấn, chuyện này phải nghiêm trị.

Mục Lương dặn dò.

- Hiểu rồi, ta sẽ điều tra chuyện này.

Ly Nguyệt nghiêm túc gật đầu, cô đã biết Mục Lương gọi cô tới làm gì.

Mục Lương nhìn về phía cô gái tóc bạch kim, ôn hoà nói:

- Còn có người tên Kỳ Phong kia, đi thăm dò một chút xem hắn là ai?

- Vâng.

Ly Nguyệt lần thứ hai lên tiếng.

Mục Lương nói xong nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan, đem trang giấy vừa viết xong đưa cho cô:

- Ngươi xem trước đi.

Nguyệt Thấm Lan không hỏi nhiều, tiếp nhận trang giấy rồi đọc từ đầu đến đuôi.

- Ba mục đề nghị tới cục quản lý Vệ thành...

Cô nhẹ giọng nỉ non.

- Kiến trúc của cục quản lý Vệ thành không nhỏ, những vẫn bị dân chúng lèn chặt như nêm cối, có nghĩa là thiếu phương thức dẫn đường.

Mục Lương lạnh nhạt nói:

- Cho nên phải dùng phương thức hẹn trước, tách riêng công việc nghiệp vụ......

Con ngươi xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan sáng lên, cô đã hiểu được ý trên văn kiện.

Trong tương lai người của Vệ thành sẽ càng ngày càng nhiều, nhưng không thể nào lại gia tăng nhân viên công tác cục quản lý, nên an bài thời gian hợp lý mới là lựa chọn tốt nhất.

Nếu tách riêng thời gian công việc, lại tách riêng nghiệp vụ, tiến hành phân chia vấn đề theo từng chủng loại, sau đó mới tiến hành xử lý cùng lúc.

- Mục Lương, ta càng ngày càng bội phục ngươi!

Nguyệt Thấm Lan tán thưởng lên tiếng.

- Vệ thành còn rất nhiều vấn đề, số lượng công nhân bảo vệ môi trường quá ít, số lượng thùng rác công cộng cũng ít, phải xây thêm WC...

Mục Lương gằn từng chữ.

Sắc mặt Nguyệt Thấm Lan nghiêm túc lên, cô lập tức nhớ kỹ những vấn đề Mục Lương nói

Cô đứng lên, thản nhiên nói:

- Những việc nhỏ này ta không để ý tới, nếu không phải ngươi nhắc nhở, ta đã bỏ sót rồi, thật có lỗi.

- Điểm ấy không trách ngươi.

Mục Lương nâng tay vỗ bả vai Nguyệt Thấm Lan, để cho cô ngồi xuống một lần nữa. Kiếp trước anh là người hiện đại, nhìn vấn đề thông qua nhiều phương diện, dĩ nhiên hiểu nhiều hơn cô ấy.

- Ngươi yên tâm, về sau ta sẽ thường xuyên đi tuần tra Vệ thành.

Nguyệt Thấm Lan nghiêm túc nói.

Mục Lương ôn hòa gật đầu nói:

- Ừm, cứ lo an bài hợp lý công tác của mình là được.

Khoé miệng anh cong lên, ôn nhu nói:

- Được rồi, ta chỉ muốn nói vấn đề này thôi.

- Vậy ta tới ngục giam trước.

Ly Nguyệt đứng lên.

Muốn điều tra ra chuyện khảo hạch cảnh vệ này, cho nên cô phải xuống tay với ba tên cảnh vệ kia mới tìm ra được vấn đề ở nơi đâu.

………

Bên trong phòng làm việc, Mục Lương đang nghiên cứu xem phải xử lý lông Vịt Chạy Nhanh như thế nào, mới có thể kích phát toàn bộ đặc tính tài liệu.

- Cho vào lửa nướng cũng không được...

Năm ngón tay Mục Lương khép lại, ngọn lửa trong lòng bàn tay biến mất, cái lông vẫn vàng rực rỡ như trước.

Anh cảm thán một tiếng:

- Đặc tính kháng lửa của nó quá tốt.

Mục Lương nghĩ nghĩ, lại thay đổi một loại phương pháp xử lý khác.

Anh lấy nồi đun nước, bỏ một cọng lông vào trong nồi, dùng nước cực nóng tới xử lý lông Vịt Chạy Nhanh.

Thời gian chậm rãi trôi qua, nước trong nồi bốc hơi được gần một nửa, lông vịt màu vàng đã chìm xuống đáy.

Ùng ục ùng ục…

Lại qua nửa giờ, nước trong nồi đã cạn.

Màu vàng trên sợi lông dường như đã tới cực hạn, trên lông có một ít chất lỏng màu nâu sẫm bị đun chảy ra.

- Thành công rồi!

Con ngươi màu đen của Mục Lương sáng lên.

Anh đem lấy lông vịt từ trong nồi ra, sau khi lau khô nước, lông vịt vẫn có màu vàng óng như trước.

- Trở nên nhẹ hơn.

Mục Lương giơ nó lên ước lượng, cảm thụ sự biến hóa của lông vịt.

Anh nhìn về phía vách tường thư phòng, vung tay lên, lông vịt màu vàng giống mũi tên nhọn bay ra, dùng tốc độ cực nhanh bắn về phía vách tường.

Khi lông vịt sắp va chạm với vách tường, Mục Lương nâng tay khống chế trọng lực, làm cho lông vịt ngừng lại.

- Trở về.

Cổ tay của anh uốn lại, lông vịt thay đổi phương hướng bay trở về lòng bàn tay anh.

Trải qua thí nghiệm, lông vịt được xử lý sẽ tự mang đặc tính tăng tốc.

Bình thường khi ném lông vịt bay đi, nó chỉ có thể bay được một khoảng cách cực ngắn, nhưng khi lông Vịt Chạy Nhanh bị đặc tính ảnh hưởng, lại có thể bay nhanh như tên bắn.

- Nếu dùng nó làm thành khôi giáp, không biết có thể tăng nhanh thêm bao nhiêu tốc độ?

Mục Lương nhẹ giọng nói nhỏ.

Một giờ sau, anh đã xử lý xong tất cả lông vịt.

Trên bàn công tác, đặt hơn trăm cái lông vịt ánh vàng rực rỡ.

- Dường như không đủ lông vịt...

Mục Lương đưa tay vuốt cằm.

Trong ý tưởng ban đầu của anh, chỉ dùng lông Vịt Chạy Nhanh bao trùm bên trên khôi giáp, chỉ là như vậy cũng cần tới mấy trăm cái lông.

- Làm một đôi giày thì đủ.

Trong đôi mắt của anh chợt lóe lên ánh sáng, anh lại có ý tưởng mới.

Cô gái Ma Cà Rồng đã có cánh, nếu làm giáp trụ toàn thân bằng lông vịt thì tính thực dụng không cao, chi bằng làm một đôi giầy nhẹ nhàng, đi vào có thể đề cao tốc độ di động, nhưng cũng không ảnh hưởng tới phi hành.

Anh tìm kiếm trong đống tài liệu hung thú, muốn chọn lựa tài liệu thích hợp để làm thân giày, yêu cầu tài liệu đó phải nhẹ nhàng và mềm mại.

- Thứ này không tồi!

Mục Lương ngừng động tác tìm kiếm lại một chút, từ trong đống tài liệu, anh tìm được một miếng da thú.

Da thú này màu băng, cũng có nghĩa là trong màu trắng trung ẩn chứa màu lam cực nhạt, có một đường hoa văn màu lam cực nhạt. Đây là lớp da lột sau khi Băng Minh Xà Vương tiến hoá tới cấp chín.

Mục Lương dùng dao sắc cắt xuống hai miếng da Băng Minh Xà, dùng làm thân giày.

Anh nâng tay ngưng tụ ra ngọc lưu ly, làm ra đế và khung giày, dùng để chống đỡ bề mặt giày.

- Đặc tính chắc là không xung đột…

Ánh mắt Mục Lương lóe ra, anh bắt đầu xử lý da Băng Minh Xà.

Sau khi được xử lý, da của Băng Minh Xà đã trở nên mỏng hơn, tính dai, sức nặng, thể tích đều có biến hóa. Mục Lương gắn da rắn lên bộ khung ngọc lưu ly, lại dùng tơ nhện cố định chúng lại.

Bước tiếp theo, cần đính lông Vịt Chạy Nhanh lên giày, khi kích phát đặc tính này, sẽ xây dựng thành công đường mạch. Mục Lương làm từng bước từng bước một, trong lúc thực hiện cũng thử lỗi nhiều lần, say mê tới quên cả thời gian.

Bên ngoài phòng làm việc, trong lòng Vệ Ấu Lan ôm một cái hộp ngọc lưu ly thật lớn, bên trong đựng đầy gạo trắng đã được xử lý.

- Thành chủ đại nhân vẫn chưa làm việc xong sao?

Cô bé ôn nhu hỏi.

Tiểu Mật đang đứng canh lắc đầu, trong trẻo nói:

- Còn chưa xong đâu, đại nhân đang chế tác linh khí mới, thời gian sẽ hơi lâu một chút.

- Ta đang muốn hỏi gạo này nên chế biến như thế nào...?

Vệ Ấu Lan tiếc nuối nói. Cô bé lại suy nghĩ, lại quyết định bữa tối hôm nay sẽ làm bánh bao.

Trong lúc không chú ý, sắc trời đã tối lại, Mục Lương vẫn ở phòng làm việc, ngay cả bữa tối cũng chưa ra ăn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận