Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 3590: Vụ Án Mất Tích Tại Căn Cứ Trồng Trọt (3)

Nguyệt Phi Nhan thất vọng thở dài một tiếng, vừa thấy có manh mối thì lại bị chặt đứt.

Cô nhìn những người khác, hỏi:

- Những người khác thì sao?

- Nhị Hổ và vợ của Đại Ngưu yêu đương lén lút có tính là tình huống dị thường hay không?

Bà lão nhỏ giọng hỏi. ‌

- ...

Khóe mắt của đám người Nguyệt Phi Nhan và Hạ Khoa Phu co giật một cái, những người khác lại lộ ra vẻ mặt muốn nghe bát quái.

Nguyệt Phi Nhan tức giận trừng mắt nhìn bà lão, xua tay nói:

- Đi gọi những người làm việc với nhóm công nhân mất tích trước đó.

Nguyệt Phi Nhan trừng mắt với nam nhân, tức giận nói:

Người quản lý thở dài một tiếng hỏi.

Người quản lý nhắc nhở.

Mọi người cung kính đáp một tiếng, được trợ thủ của người quản lý đưa đi.

Người quản lý run lên, vội vàng xoay người an bài trợ lý khác đi tìm nhóm người kia.

- Được rồi, tất cả trở về đi, nếu như nghĩ đến cái gì thì có thể đến báo cáo bất cứ lúc nào.

- Đi tìm người đến.

- Đại nhân, làm sao bây giờ?

- Vâng.

- Đại nhân, những người đó ta đều đã tra hỏi rồi, nhưng không hề phát hiện được gì.

- Thật làm cho người ta đau đầu, một chút tâm tư cũng không có.

Nguyệt Phi Nhan trầm giọng nói:

Hạ Lạc đề nghị:

- Vâng, ta lập tức đi gọi bọn họ!

Nguyệt Phi Nhan tựa lưng vào ghế ngồi, mặt mày sầu mi khổ kiểm nói:

- Ừm, chờ hỏi xong những người còn lại rồi đi.

- Để cho nhóm binh sĩ hỗ trợ tìm kiếm, như vậy hiệu suất sẽ cao hơn một chút.

- Tất cả đứng yên đừng lộn xộn, đại nhân hỏi cái gì thì các người đáp cái đó.

- Được rồi.

- Không có tình huống dị thường nào thật à?

- Chờ một hồi chúng ta đi Đồng Ruộng xem sao, có lẽ sẽ có phát hiện gì đó.

Mười tám người đồng loạt lắc đầu.

- Không có.

Hạ Khoa Phu cau mày.

Nguyệt Phi Nhan gật đầu, cô đã không kịp chờ đợi đến ngày mai.

- Vâng, đại nhân.

Mười tám người cung kính đáp một tiếng.

Nguyệt Phi Nhan ngồi thẳng người, bắt đầu tra hỏi, nhưng vẫn lấy được đáp án giống như trước đó.

Hạ Khoa Phu đề nghị.

Người quản lý nghiêm túc nói:

Lại qua hơn mười phút, quản lý mới trở về, lần này mang đến mười tám người.

Nguyệt Phi Nhan đáp một tiếng.

- Được rồi, trở về đi.

Nguyệt Phi Nhan cảm thấy nhức đầu.

Cô đứng lên nói:

- Đi thôi, dẫn đường đi Đồng Ruộng.

- Vâng.

Người quản lý không hỏi nhiều, thành thật dẫn đường.

Đám người trùng trùng điệp điệp ra khỏi căn cứ số 4, đi về phía Đồng Ruộng cách đó không xa bị hàng tỉ tia sáng bao phủ.

Hạ Lạc nghiêm mặt hỏi:

- Những người mất tích đó hoạt động ở khu vực nào?

Cô hít sâu một cái rồi ra lệnh.

- Đi thôi, về trước đi, ngày mai lại tiếp tục.

Vẻ mặt Nguyệt Phi Nhan hơi nhăn nhó, lòng tin tràn đầy mà đến, bây giờ lại bị tạt một chậu nước lạnh.

Người quản lý đề nghị.

- Đại nhân, hay là đi về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai lại tiếp tục điều tra.

Nửa giờ trôi qua nhanh chóng, phạm vi năm trăm mét xung quanh đều được tìm kiếm tỉ mỉ, đáng tiếc không có tình huống khác thường.

Giày như vậy có thể mang đi trong khu vực nước nông, còn có thể tránh bị cục đá quẹt làm bị thương lòng bàn chân.

Nguyệt Phi Nhan ra lệnh:

- Mọi người tản ra, tự kiểm tra mỗi một tấc đất, có tình huống dị thường lập tức đăng báo.

- Vâng!

Các binh sĩ Không Quân đồng thanh đáp lại, tản ra xung quanh kiểm tra.

Mấy người Nguyệt Phi Nhan và Hạ Khoa Phu cũng tham gia, hơi khom người kiểm tra mặt đất.

Hạ Lạc thì giương cánh bay lên bầu trời ruộng lúa, tìm kiếm tung tích khả nghi.

- Ong ong -

Thánh Thụ tản ra hào quang làm cho khu vực này sáng như ban ngày, mà cách đó không xa chính là bức tường ngăn cách cao ngất.

Công nhân khi xuống đất làm việc sẽ mang giày thống nhất do căn cứ trồng trọt cung cấp, là giày ống cao su.

Trên mặt đất có rất nhiều vết chân xốc xếch, thoạt nhìn đều là dấu giày đồng phục.

Nguyệt Phi Nhan đi lên trước, chẳng mấy chốc đã tới trước ruộng lúa.

- Đi xem thử.

Người quản lý giơ tay lên chỉ về phía trước, nơi đó là một mảnh ruộng lúa, mà trước đó chính là ruộng trồng trọt cải trắng.

- Cơ bản đều ở đây.

Trong lòng cô gái tóc đỏ đã có kế hoạch, chuẩn bị ngày mai thực thi.

Thành Tát Luận.

Bên trong Thành Buôn Bán.

Mục Lương ôm lấy con gái, bên cạnh là đám người Ly Nguyệt và Nguyệt Thấm Lan.

- Yến hội đã kết thúc, hôm nay nên trở về rồi.

Nguyệt Thấm Lan ôm con trai nói.

Yến hội đã kết thúc hôm qua, hôm nay là ngày thứ ba bọn họ ở thành Tát Luận.

- Mẹ, ta còn chưa muốn trở về.

Mục Cảnh Lam ngây ngô nói.

Mục Lương nhẹ véo má con trai một cái, cười nói:

- Đã đi ra ngoài ba ngày rồi, còn chưa chơi chán à?

- Không có.

Mục Cảnh Lam chớp chớp mắt đáp.

Mục Lương cười một tiếng, gật đầu nói:

- Vậy ngày mai trở về đi.

- Cha tốt nhất!

Mục Cảnh Lam lập tức vui vẻ ra mặt.

Nguyệt Thấm Lan nhéo mặt của con trai một cái, cười hỏi:

- Sao vậy, mẹ không tốt à?

- Mẹ cũng tốt.

Mục Cảnh Lam vội vàng sửa lại.

Hiện tại hắn còn rất nhỏ, nhưng mà đã thông minh hơn tiểu hài tử sáu tuổi, danh chính ngôn thuận đứa bé thiên tài.

Nguyệt Thấm Lan thấy buồn cười, vươn tay nhẹ nhàng gãi gãi nách con trai.

- Ha ha ha -

Mục Cảnh Lam lập tức cười khúc khích, tay nhỏ đung đưa tỏ vẻ phản kháng.

Nguyệt Thấm Lan nắm tay thật chặt, miễn cho con trai ngã xuống.

- Cha, ta muốn ăn cái kia.

Mục Phương Tiên chỉ ngón tay nho nhỏ về phía cửa hàng bên đường, nơi đó đang bán kẹo hồ lô.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Ngươi còn nhỏ, vẫn là uống sữa thú đi, lớn một chút lại ăn những thứ này.

- Được rồi.

Mục Phương Tiên bĩu môi đáp.

- Nhưng mà có thể ăn quả Tinh Thần.

Mục Lương dành ra một tay lấy ra hai quả Tinh Thần từ trong không gian tùy thân, thuận tiện dùng năng lực làm mềm nó.

- Tốt.

Mục Phương Tiên ôm lấy một quả Tinh Thần, dùng răng sữa nhẹ nhàng cắn thịt quả.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Ăn từ tốn một chút, đừng làm đau răng.

Mục Phương Tiên mới chỉ có hơn hai tháng mà đã mọc răng sữa rồi, có thể thấy tốc độ phát triển của hai đứa trẻ kinh người như thế nào.

Mục Cảnh Lam cũng ôm một quả Tinh Thần gặm, nước miếng dính đầy miệng.

Quả tinh thần đối với người lớn và trẻ nhỏ đều có ích, có thể bị cơ thể hoàn toàn hấp thu, không cần lo lắng có hại cho cơ thể trẻ nhỏ mới sinh.

Ly Nguyệt quay đầu nhìn về phía Mục Lương, dịu dàng nói:

- Bây giờ chúng ta đi dò xét một con phố khác à?

- Đi thôi.

Mục Lương gật đầu một cái.

Thành Buôn Bán rất lớn, có tổng cộng mười hai con đường lớn, mở gần ngàn cửa hàng, trong đó bốn con phố là xây dựng phía sau.

Mọi người đi về phía một khu phố khác, nơi đó là khu bán quần áo, có gần trăm cửa hàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận