Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 479: Bốn Quan Tài Đá

Khu Vực Trung Ương, bên trong phòng làm việc ở cung điện.
- Ồ?
Ánh mắt Mục Lương lạnh lùng, nhận được phản hồi của Rùa Đen, lặng lẽ đứng lên đi ra phía ngoài.
Anh đi ra Cung điện, dưới chân điểm nhẹ, cơ thể bay lên trời, đi về hướng bên ngoài tường thành.
Một phút đồng hồ sau, Mục Lương xuất hiện ở trước mặt bốn cỗ quan tài đá.
Anh vươn tay rạch một cái, quan tài đá lộ ra một lỗ hổng, vừa khéo là đầu bốn vị Ma Cà Rồng.
Thuộc hạ và Áo Lợi Tư đã bất tỉnh đi, chỉ có Áo Lợi Ba đang gắng gượng duy trì tỉnh táo.
Ánh mắt của lão hoảng sợ, giọng nói run rẩy:
- Thành chủ các hạ…
- Lá gan không nhỏ.
Mục Lương mặt lạnh, đôi mắt màu đen thâm thúy bình tĩnh, không nhìn ra được suy nghĩ thực sự của anh.
Áo Lợi Ba sợ hãi cầu xin tha thứ:
- Thành chủ các hạ, xin tha tội cho chúng ta.
- Nể mặt Hi Bối Kỳ, đừng có giết chúng ta…
Sắc mặt Mục Lương lạnh lùng, giơ tay lên phía trước một cái, lỗ hổng vừa hiện ra bị chặn lại lần nữa, chỉ có một lỗ thủng cỡ ngón tay để thở.
Anh bay lên trời rời đi, giữ lại tính mạng cho các Ma Cà Rồng, chỉ vì về sau có thể dùng.
Bên kia, tim Lan Na đập rộn lên, vội vã tiến vào thành Dạ Nguyệt.
Cô dừng bước lại, sắp xếp lại suy nghĩ đang hỗn loạn, qua một lúc lâu mới hoàn toàn bình tĩnh lại.
Cô ta lẩm bẩm một câu:
- Tìm Đại trưởng lão đi.
Mười lăm phút sau, cô ta tiến vào thành Dạ Nguyệt, tìm được Đại trưởng lão đang chờ đợi tin tức ở phòng họp.
- Đại trưởng lão, không xong rồi.
Lan Na hốt hoảng lên tiếng, đã bất chấp lễ phép.
- Vội vàng hấp tấp, xảy ra chuyện gì?
Ánh mắt Cát Tư lạnh lùng cau mày, khoảnh khắc khi nhìn đến La Lan Na, trong lòng lão lập tức hơi hồi hộp một chút, dự cảm không tốt xông lên đầu.
Sắc mặt của Lan Na lộ vẻ sợ hãi, run giọng nói:
- Đám người Tam trưởng lão… Toàn bộ bọn hắn đã bị Man Thú Hoang Cổ giam lại rồi.
- Cái gì!
Cát Tư ngồi không yên, chợt đứng lên.
Sắc mặt của lão liên tục thay đổi, đám người Tam trưởng lão bị bắt, điều này có nghĩa là thành chủ thành Huyền Vũ đã biết rồi.
- Gia tộc Dạ Nguyệt, sắp xong rồi...
Cát Tư lảo đảo hai bước, ngồi liệt trên ghế gỗ.
Lão nhớ tới chuyện xảy ra với gia tộc Sát Huyết, thành Huyền Vũ sẽ không bỏ qua cho gia tộc Dạ Nguyệt, kết cục chỉ có thể tham hơn so với dòng dõi kia.
- Đại trưởng lão, làm sao bây giờ?
Lan Na cũng hiểu được đạo lý này, trong lòng rất lo lắng.
- Ta đi tạ tội với thành chủ Huyền Vũ, hy vọng ngài ấy có thể buông tha cho gia tộc Dạ Nguyệt chúng ta.
Cát Tư đứng lên, khí thế lạnh nhạt lúc trước đã hoàn toàn không còn nữa.
Lan Na ngước mắt nhìn phía Đại trưởng lão, đôi mắt màu vàng óng có vẻ sợ hãi, môi trắng bệch mở miệng nói:
- Có Tiểu công chúa ở đó, chắc gia tộc Dạ Nguyệt của chúng ta sẽ không bị diệt a…
- Ai, hy vọng là thế.
Cát Tư dường như già thêm mười mấy tuổi, tóc hơi trắng lại càng trắng hơn.
Lão thấy, bây giờ muốn bảo vệ gia tộc Dạ Nguyệt thì phải cầu xin được thành chủ Huyền Vũ tha thứ.
Nếu không lấy sự kiện khó hiểu kia để phán đoán, gia tộc Dạ Nguyệt rất có thể sẽ bị diệt tộc.
Đại trưởng lão đi ra phòng họp, sau khi rời khỏi tòa thành thì giương cánh bay tới gần Rùa Đen.
- Có người tới gần.
Bên trong Thành Phòng Quân, người thú Cú Mèo mới gia nhập phát hiện Đại trưởng lão gia tộc Dạ Nguyệt đang đến gần.
Hồ Tiên mang tới hơn một ngàn người, phần lớn người thú trong đó đều gia nhập Thành Phòng Quân.
Hầu hết bọn hắn trời sinh đã mạnh hơn nhiều so với người thường, sức lực càng lớn, còn có năng lực đặc biệt.
Ví dụ như người thú Cú Mèo bên trong Sơn Hải Quan, hắn có năng lực nhìn ban đêm rất mạnh.
Huyền Không Các còn có người thú đầu sói, khứu giác của hắn rất nhạy, có thể ngửi ra một số mùi mà người thường không thể ngửi thấy.
- Cảnh giới.
Vệ Cảnh hô to một tiếng.
Cạch cạch !
Nỏ quân dụng được Thành Phòng Quân giơ lên trước tiên, nhét tên nỏ vào.
- Ta là tới cầu kiến thành chủ Huyền Vũ.
Cát Tư lơ lửng ở bên ngoài Sơn Hải Quan, bị tường thành lưu ly ngăn trở.
Vệ Cảnh trầm giọng hô:
- Các hạ, Đại Nhân Thành Chủ của chúng ta đã nghỉ ngơi rồi, xin ngày mai lại đến.
Da mặt Cát Tư co rút, đè xuống bất mãn trong lòng, ôn hòa nói:
- Thời gian cấp bách, xin hãy đi thông báo một tiếng.
- Các hạ là ai?
Vệ Cảnh chuyển lời hỏi.
- Đại trưởng lão Phủ Thành Chủ Dạ Nguyệt.
Cát Tư trầm giọng trả lời một câu.
Vào lúc này, danh hiệu Phủ Thành Chủ Dạ Nguyệt hữu hiệu hơn danh hiệu gia tộc Dạ Nguyệt.
Đồng tử Vệ Cảnh co rụt lại, sắc mặt nghiêm túc lên.
Cát Tư đen mặt lại, giảm cao độ đáp xuống sân thượng phía trước Sơn Hải Quan.
Vệ Cảnh thì nghiêng đầu thì thầm với thuộc hạ vài câu, người sau hiểu ý, xoay người rời khỏi Sơn Hải Quan, chạy về hướng Úng Thành.
Cát Tư móc ra hung thú tinh thạch, thanh toán giá vào thành, cầm Văn Điệp Thông Quan tiến vào Phố Buôn Bán.
Vệ Cảnh từ bên trên Sơn Hải Quan đi xuống.
Hắn cách vị trí Cát Tư ba mét thì dừng lại, cảnh giác nói:
- Mời chờ một lát, ta đã cho người đi Phủ Thành Chủ xin chỉ thị rồi.
- Ừm.
Cát Tư thản nhiên đáp một tiếng, đôi mắt liếc nhìn Phố Buôn Bán.
Đây là lần đầu tiên lão tới Phố Buôn Bán, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, rất nhanh vẻ kinh ngạc này đã bị lo lắng bất an thay thế.
Một bên khác, ở cửa lớn Cung điện, thuộc hạ đến đây truyền lời đang bị tiểu hầu gái ngăn cản.
Vệ Ấu Lan nghiêm mặt thấp giọng hỏi:
- Đã muộn như vậy rồi, còn có chuyện gì sao?
- Đại trưởng lão Phủ Thành Chủ Dạ Nguyệt tới, lão muốn gặp Đại Nhân Thành Chủ.
Thuộc hạ đi theo thấp giọng giải thích.
Vệ Ấu Lan bĩu môi, lẩm bẩm một câu:
- Hơn nửa đêm tới thăm, thật không có lễ phép.
- Ngươi chờ chút, ta đi xem Đại Nhân Thành Chủ đã ngủ chưa.
Tiểu hầu gái quay người đi về phía phòng làm việc.
Cô bé nhẹ nhàng đẩy phòng làm việc ra, thò đầu liếc mắt nhìn vào trong, phát hiện anh còn đang viết cái gì đó.
- Có chuyện gì vậy?
Mục Lương ngước mắt nhìn, ôn hòa hỏi một câu.
Vệ Ấu Lan đi vào phòng làm việc, nhẹ nhàng nói:
- Đại nhân Mục Lương, đại trưởng lão Phủ Thành Chủ thành Dạ Nguyệt tới xin gặp.
Đại trưởng lão Phủ Thành Chủ thành Dạ Nguyệt?
Mục Lương cau mày lại, xua tay lạnh nhạt nói:
- Để cho bọn hắn trả lời, ta đã nghỉ ngơi rồi, có chuyện gì đợi ngày mai lại nói.
- Vâng.
Vệ Ấu Lan khéo léo đáp một tiếng, cẩn thận đóng cửa lại rồi rời khỏi.
Cô mang nguyên câu nói của anh báo cho thuộc hạ biết để truyền lời.
- Ta biết rồi.
Thuộc hạ xoay người bước nhanh rời đi, chạy vội về hướng Úng Thành.
Mười lăm phút sau, hắn trở lại Sơn Hải Quan, gặp được Vệ Cảnh và Cát Tư đã chờ lâu.
- Đội trưởng, Đại Nhân Thành Chủ nói ngài ấy đã ngủ rồi, có chuyện gì ngày mai lại nói.
Thuộc hạ nói đúng sự thật.
Khóe mắt Vệ Cảnh giật một cái, Đại Nhân Thành Chủ nói ngài ấy thực đã ngủ rồi?
Cát Tư cũng tối sầm mặt, nhưng hắn lại không thể nổi giận.
- Các hạ, ngươi có thể ở Tam Tinh Lâu, hoặc ngày mai trở lại.
Vệ Cảnh ho khan hai tiếng, bình tĩnh ra hiệu.
- Được.
Cát Tư bất đắc dĩ cất bước rời khỏi Sơn Hải Quan, quyết định ngày mai lại đến.
Vệ Cảnh và thuộc hạ liếc nhìn nhau, tùy ý nhún nhún vai.
Thành Huyền Vũ bọn hắn có thể không cần nhìn sắc mặt người khác để làm việc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận