Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 448: Bình Chữa Cháy Kiểu Dáng Dị Giới

Một tiếng sau.
Mục Lương đặt bút xuống, giơ cao bản thiết kế vừa mới vẽ xong:
- Ý tưởng thì có rồi, nhưng mà vẫn còn thiếu tài liệu dập lửa.
Trên giấy là hai bản thiết kế bình chữa cháy, một loại là hình tròn, loại còn lại có hình dạng như cái bình, ngoại hình tương tự với bình chữa cháy ở kiếp trước.
- Xem ra nên nhờ Vưu Phi Nhi nghiên cứu thuốc dập lửa.
Mục Lương thả bản vẽ xuống rồi cảm thán một tiếng.
Ở Địa Cầu, khi còn ở trong quân đội, anh rất thích tìm đọc một ít sách phổ cập khoa học, cho nên có hiểu biết về nguyên lý và kết cấu của bình chữa cháy.
Anh biết chế tác bình chứa của bình chữa cháy, nhưng lại không có tài liệu thích hợp để làm thuốc dập lửa.
Nguyệt Thấm Lan cầm bản vẽ nhìn hai lần, phát hiện mình chỉ có thể hiểu một chút, còn các từ ngữ như ‘Chứa Áp Suất ’, ‘Chứa Khí Nén’ trên bản vẽ thì hoàn toàn không hiểu.
Cô thắc mắc hỏi:
- Mục Lương, không phải dùng nước dập lửa sẽ nhanh và đơn giản hơn sao?
- Đúng là dùng nước rất nhanh, nhưng nó lại không thích hợp với tất cả tình huống, có đôi khi dùng nước sẽ gây ra hiệu quả ngược lại.
Mục Lương giải thích.
Có rất nhiều nguyên nhân gây ra hỏa hoạn, nếu như các vật phẩm như gỗ, giấy, vải bốc cháy thì có thể dùng nước để dập lửa.
Nhưng nếu như gặp dầu mỡ hoặc các tài liệu đặc thù bị cháy, lúc đó dùng nước sẽ rất khó dập tắt, hơn nữa còn có nguy cơ khiến lửa cháy lớn hơn.
- .....
Nguyệt Thấm Lan suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
- Ta cần đi tới Sở Nghiên Cứu một chuyến.
Mục Lương đứng lên, chuẩn bị đi tìm Vưu Phi Nhi, thảo luận xem nên chế tác thuốc dập lửa như thế nào.
Nguyệt Thấm Lan cũng đứng lên, ưu nhã nói:
- Vậy ngươi đi đi, ta đi tìm Ly Nguyệt và những người khác, luyện bắn súng ngắm.
Cô cảm thấy rất hứng thú đối với súng ngắm, cho nên dự định học xạ kích.
Dựa theo câu nói của Mục Lương, kỹ năng nhiều sẽ không đè người.
- Đi thôi, khi nào rảnh rỗi thì ta sẽ dạy cho ngươi.
Anh vươn tay nhẹ nhàng xoa vành tai của Nguyệt Thấm Lan, không nhịn được cảm thán trong lòng, nếu vành tai trắng nõn như mỡ dê này đeo thêm một chuỗi khuyên tai thủy tinh thì nhất định sẽ rất đẹp.
- Sao vậy?
Một màu đỏ ửng dần dần bò lên trên cổ Nguyệt Thấm Lan.
- Không có gì, ngày khác lại nói.
Mục Lương dịu dàng nói.
Anh quay người rời khỏi phòng làm việc, đi tới Sở Nghiên Cứu.
- ..... Kỳ kỳ quái quái.
Nguyệt Thấm Lan lẩm bẩm một câu.
.........
Trong Sở Nghiên Cứu, cô gái tóc vàng đang nghiên cứu bí dược trị liệu ‘Hư Quỷ Cảm Nhiễm’.
Bởi vì thiếu dược thảo tương ứng, bí dược cường hóa cơ thể cấp 4 đã tạm thời bị gác lại.
- Tí tách !
Vưu Phi Nhi cẩn thận rót nước thuốc vào dụng cụ lưu ly.
- Lộc cộc lộc cộc !
Hai loại bí dược hòa trộn vào nhau rồi sinh ra phản ứng, bắt đầu sủi bọt và sôi trào.
- Đừng nói là thất bại nữa nha?
Vưu Phi Nhi giật mình, vội vàng giơ tay che mặt, đề phòng khuôn mặt bị thương vì hỗn hợp phát nổ.
Nhưng năm phút trôi qua, hỗn hợp sôi trào dần dần an tĩnh lại, không phát sinh vụ nổ nào.
- Phù, dọa ta hết hồn.
Vưu Phi Nhi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cô thận trọng cầm dụng cụ lưu ly, quan sát hỗn hợp nước thuốc màu vàng xanh lá.
Cô gái tóc vàng cúi đầu ngửi ngửi, nó có mùi gay mũi, nhìn không giống như là bí dược trị liệu ‘Hư Quỷ Cảm Nhiễm’ mà giống như là thuốc độc.
- ..... Có lẽ nên thử một chút, biết đâu có công hiệu thì sao.
Vưu Phi Nhi nói thầm một tiếng.
Cô ngửa đầu uống cạn dung dịch trong dụng cụ lưu ly, cuối cùng còn ợ một cái.
Cô gái tóc vàng ngồi xuống, yên tĩnh chờ đợi cơ thể phản hồi hiệu quả.
Hơn mười phút trôi qua.
- Ai, xem ra lại thất bại nữa rồi.
Vưu Phi Nhi thở dài, hoa văn màu đỏ trên mặt không có chút phản ứng nào.
Cô buồn bực nằm sấp ở trên bàn làm việc, gương mặt xinh đẹp đè lên mặt bàn lưu ly.
Từ sau lần phát sinh tai nạn thí nghiệm, Mục Lương đã ra lệnh đổi toàn bộ đồ vật trong Sở Nghiên Cứu thành lưu ly đặc chế.
- Thế nào rồi?
Một âm thanh trong trẻo vang lên sau lưng Vưu Phi Nhi.
- A, Mục Lương?
Vưu Phi Nhi giật mình, vội vàng ngồi thẳng người.
Cô quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy được một khuôn mặt quen thuộc.
- Mệt mỏi à?
Anh thấy được sự phiền muộn chưa kịp che giấu của cô gái tóc vàng, giơ tay xoa đầu cô.
- Không phải, chỉ là thí nghiệm lại thất bại nữa thôi.
Vưu Phi Nhi vội vàng lắc đầu.
Bởi vì động tác quá mạnh, hai chùm tóc đuôi ngựa màu vàng lập tức đập vào mặt cô.
Khóe mắt của Mục Lương co giật vài cái, cô gái này lại bắt đầu tiến vào trạng thái mơ hồ.
- Đau quá.
Vưu Phi Nhi che lại gương mặt xinh đẹp, ánh mắt nhìn ngó khắp nơi, lúng túng không dám đối mặt với Mục Lương.
Cô sắp trở thành trò cười trước mặt người mình thích, rất muốn chui xuống gầm bàn.
- Ngươi không sao chứ?
Đáy mắt của Mục Lương thoáng qua ý cười.
- Ta không sao.
Vưu Phi Nhi hồn nhiên đáp, lặng lẽ ngước mắt, tò mò hỏi:
- Mục Lương, ngươi tìm ta có chuyện gì không?
- Ta cần ngươi hỗ trợ nghiên cứu một loại thuốc dập lửa.
Mục Lương nhẹ giọng nói.
- Thuốc dập lửa?
Đôi mắt to của Vưu Phi Nhi chớp chớp.
- Ừ, đó là loại thuốc có thể dập lửa với diện tích lớn, thuốc......
Anh miêu tả đặc tính của thuốc dập lửa.
- Ta hiểu rồi, cứ giao cho ta.
Vưu Phi Nhi nghiêm túc gật đầu, suy tư dùng tài liệu gì mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất.
- Ngày mai đến thành Dạ Nguyệt, đến lúc đó ngươi có thể đi dạo một vòng, đừng cứ ở mãi trong Sở Nghiên Cứu.
Mục Lương lại khuyên bảo lần nữa.
- Ừ, ta biết rồi.
Vưu Phi Nhi gật đầu trả lời một cách lấy lệ.
Sáng sớm, trời mờ sáng.
- Hô hô !
Gió sớm thổi mát lạnh.
Trên không trung cao năm sáu trăm mét, Lan Na và hai tên Ma Cà Rồng vỗ cánh bay về phía trước.
- Chấp sự đại nhân, nhìn thấy thành Dạ Nguyệt rồi.
Thuộc hạ Ma Cà Rồng hô to.
Cô nhìn xuống mặt đất, toàn cảnh thành Dạ Nguyệt đập vào tầm mắt, nhìn xuống từ chỗ cao, tòa thành này chiếm diện tích rất lớn, lớn gần gấp đôi thành Huyền Vũ hiện giờ.
- Đi xuống.
Lan Na thanh lãnh nói.
- Vâng.
Thuộc hạ Ma Cà Rồng cung kính lên tiếng.
Ba người đập cánh, giảm độ cao rơi về phía thành Dạ Nguyệt.
Lan Na bay vào địa phận của thành, hạ cánh trên con đường chính.
Cô thu hẹp đôi cánh sau lưng, tròng mắt màu đỏ ngòm biến thành màu vàng kim.
- Tóc vàng mắt vàng, người của gia tộc Dạ Nguyệt.
Có người thấp giọng trò chuyện với bạn tốt bên cạnh.
- Cô ta chính là chấp sự cao cấp Lan Na của gia tộc Dạ Nguyệt.
- Thì ra chấp sự cao cấp, thật là xinh đẹp, nếu như có thể được ngủ chung......
Có người không sợ chết, vẻ mặt si mê nói một câu.
- Ngươi không muốn sống nữa sao?
Sắc mặt của người xung quanh lập tức trở nên khó coi, ai nấy đều nhao nhao rời xa người đàn ông buông lời trêu chọc kia.
Lan Na liếc nhìn một cái, lạnh lùng nói:
- Giết hắn.
- Vâng.
Thuộc hạ Ma Cà Rồng cung kính đáp lại.
Cả hai quay người đi về phía người đàn ông, đôi mắt lại biến thành màu đỏ như máu, móng tay trở nên dài và sắc bén vô cùng.
- Ngươi... Các ngươi muốn làm gì?
Người đàn ông lắm mồm biến sắc, vẻ mặt tái nhợt lùi về phía sau.
- Một tên Huyết Nô bình thường, thân phận hèn mọn như vậy mà cũng dám bất kính với Đại chấp sự.
Thuộc hạ Ma Cà Rồng cười nhạo một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận