Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1359: Tới Kênh Sương Mù



Mục Lương giương mắt nhìn về phía sương mù kéo dài tận trời đằng sau trận gió lốc, nơi đó chính là kênh Sương Mù.

Bạch Sương quay đầu lại khẩn trương hỏi:

- Mục Lương các hạ, không tiếp tục đi tới sao?

Mục Lương lắc đầu, ôn hòa nói:

- Đừng vội, hiện tại gió quá lớn, chúng ta phải dừng lại một chút dành thời gian cho dân trong thành chạy đi tị nạn.

Tiểu Huyền Vũ muốn vào kênh Sương Mù, chắc chắn sẽ gặp phải gió lốc xâm nhập, tuy rằng những cơn gió này chẳng ảnh hưởng được tới nó, nhưng chúng lại rất nguy hiểm cho người thường.

Hồ Tiên nâng tay chặn mái tóc dài màu trắng đang bay tán loạn, kiều mỵ nói:

- Vậy ở trong này một đêm, ngày mai tiếp tục đi vào kênh Sương Mù.

Mục Lương gật đầu nói:

- Ừm, trở về làm cho tòa soạn báo in thêm một ấn phẩm, tuyên truyền một chút đi, sao đó cho tất cả conog xưởng nghỉ việc.

- Được.

Ly Nguyệt gật đầu ghi nhớ.

- Đành vậy thôi!

Bạch Sương há miệng thở dốc, hiện giờ cô chỉ có thể kiên nhẫn đợi thêm một ngày nữa.

Ầm vang!

Phía trước kênh Sương Mù, tia chớp ngang trời, mưa to tầm tã trút xuống.

Mục Lương đột nhiên nói:

- Các ngươi ở đây chờ ta một lát.

Dứt lời, anh bay lên trời, lao về phía gió lốc.

- Chú ý an toàn!

Ly Nguyệt cao giọng hô.

- Đã biết.

Mục Lương nâng lên tay phải, quần áo anh tung bay trong gió.

Anh nhìn về phía trước, chung quanh xuất hiện một vòng lực cản vô hình, ngăn cách gió mưa ở bên ngoài.

Ầm vang! Tia chớp bổ tới, cũng bị anh thoải mái đón đỡ.

- Mạnh như vậy…!

Bạch Sương há to miệng.

Hồ Tiên cong lên khoé môi, Mục Lương vẫn mạnh mẽ như vậy.

Gió lốc tuy mạnh, nhưng không ảnh hưởng quá lớn tới Mục Lương, rất nhanh anh đã vượt qua gió lốc tiến vào kênh Sương Mù. Anh lơ lửng trên không trung, cảm nhận sương mù chung quanh.

Nơi anh đứng tựa như một đường giới tuyến, phía sau là thời tiết ác liệt, phía trước là sương mù mờ mịt bát ngát.

- Không có độc, chỉ là sương mù bình thường?

Mục Lương nhíu mày.

Anh ý niệm vừa động, thi triển năng lực Xua Tan Sương Mù mới có được mấy ngày trước.

Ngay sau đó, sương mù trước mặt anh cuộn trào lên, rồi theo ý niệm của anh, chúng bắt đầu khuếch tán sang hai bên, lộ ra một khu vực rộng lớn trống trải.

- Có tác dụng.

Mục Lương cong lên khoé môi, năng lực của Mèo Sương Mù Tám Đuôi có tác dụng với sương mù trong kênh Sương Mù. Anh buông tay, ngừng thi triển năng lực.

Rất nhanh, sương mù vừa khuếch tán ra ngoài lần thứ hai hội tụ lại, một lần nữa bổ khuyết khoảng trống xung quanh Mục Lương.

- Cần phải nghĩ một biện pháp...!

Mục Lương cụp mắt xuống, rơi vào im lặng.

Anh phải kiến tạo một thông đạo xỏ xuyên qua kênh Sương Mù, cho nên sương mù trước mắt chính là trở ngại đầu tiên.

- Lên!

Mục Lương vươn tay, khống chế nước biển dưới chân tách ra, đất cát từ đáy biển cuồn cuộn dựng lên, ngưng kết thành một cây cột thật lớn lộ ra giữa mặt biển.

Trong ý tưởng của anh, cần phải xây dựng một cây cầu vượt bắc ngang qua khu vực này, nó chính là nơi giao nhau giữa hai phiến hải vực.

- Như vậy rất phiền toái.

Mục Lương lắc đầu, anh lập tức phủ quyết phương án này.

Anh lại duỗi tay ra, quanh thân xuất hiện một tảng lớn mây mù màu đen, giống một mảnh sương mù lơ lửng trên lục địa.

- Như vậy cũng được, chỉ là khối lượng công việc hơi nhiều.

Mục Lương lại từ từ lắc đầu.

Anh lại trầm tư một hồi, đột nhiên đôi mắt sáng ngời, anh đã nghĩ tới cái gì đó.

- Thử xem sao.

Mục Lương nói thầm một tiếng.

Anh vung tay lên, sử dụng năng lực của Mèo Sương Mù Tám Đuôi, quanh thân xuất hiện số lượng lớn sương mù màu xám.

Sương mù màu xám khuếch tán ra ngoài, rồi dung hợp cùng sương mù trong kênh Sương Mù, rất nhanh nó đã đồng hóa sương mù trong phạm vi trăm mét chung quanh.

- Tản ra.

Mục Lương nâng năm ngón tay nắm thành quyền với khoảng không trước mặt.

Dụ…

Sương mù quanh thân anh lần thứ hai khuếch tán ra ngoài, lấy anh làm trung tâm, sương mù chung quanh với đường kính trăm mét đều biến mất.

Lần này, Mục Lương không thu hồi sương mù màu xám, mà để cho chúng nó vẫn dung hợp cùng một chỗ với sương mù trong kênh Sương Mù như trước.

Tiếp theo anh lui ra phía sau một khoảng cách, nhưng sương mù không tiếp tục bổ khuyết nữa, khiến cho chung quanh anh trống không một mảnh, tầm nhìn đạt tới trăm mét.

- Có tác dụng!

Mục Lương cong khóe miệng.

Anh không hề dừng lại, xoay người tiếp tục xuyên qua khu vực gió lốc, về tới đầu Tiểu Huyền Vũ.

Bạch Sương nhịn không được gấp giọng nói:

- Thế nào, có phát hiện gì không?

- Không có, chỉ là sương mù bình thường mà thôi.

Mục Lương lắc đầu, anh cũng không nói thêm gì nữa.

- Như vậy sao...?

Bạch Sương nhăn mày.

- Trở về đi, ngày mai lại đến.

Mục Lương nâng tay trảo một cái về hư không, Ly Nguyệt, Hồ Tiên, Bạch Sương rời khỏi đầu Rùa Đen, bay trở về trong thành.

- Rống rống rống!

Tiểu Huyền Vũ gầm nhẹ, tiễn chủ nhân rời đi.

…………

Trong nhà Dụ Tử ở Nội thành.

Dụ Tử đang ngồi trên sô pha da thú, lật xem tờ báo hôm nay cô mới mua về.

Trình Tiếu đang ăn bữa sáng, cô bé cắn một miếng bánh bao thịt lại uống một ngụm cháo tiểu mạch, ăn cực kỳ hào hứng.

Dụ Tử kinh ngạc nói:

- Trên báo nói hôm nay sẽ có gió lốc, còn có thời tiết sương mù trên diện rộng, hơn nữa sương mù còn bao phủ tới vài ngày...

- Vậy có phải vài ngày tới ta không cần đến trường hay không?

Hai tròng mắt Trình Tiếu sáng lên, cô bé ngây thơ nhìn về phía mẹ.

Dụ Tử trừng mắt nhìn con gái một cái, tức giận nói:

- Đương nhiên không phải, chỉ có hôm nay được nghỉ học thôi, ngày mai vẫn tiếp tục đến trường.

Trình Tiếu bĩu môi, thở dài nói:

- Ai da… Vậy mà ta nghĩ còn được thoải mái hơn vài ngày.

- Một đứa nhóc như con thì than thở cái gì?

Dụ Tử đứng dậy gõ lên trán con gái một cái.

Trình Tiếu ôm đầu, buồn bực nói:

- Mẹ, làm như vậy sẽ khiến ta ngu ngốc đi.

Dụ Tử buồn cười nói:

- Bà ngoại ngươi thường đánh ta như vậy, thế mà ta vẫn thông minh này.

-...

Trình Tiếu mếu máo, bày ra bộ dáng không còn gì để nói.

Dụ Tử đứng lên, dặn dò:

- Được rồi, hôm nay ngươi đừng ra cửa, ta tới Siêu Thị Huyền Vũ.

- Ta cũng muốn đi.

Trình Tiếu vội vàng giơ tay lên.

- Không được, trên báo đã nói, một lát nữa sẽ đổ mưa to, ngươi ở trong nhà đi.

Dụ Tử lắc đầu từ chối.

Trình Tiếu phồng hai má, làm nũng nói:

- Mẹ à… Ta muốn đi.

- Không được.

Dụ Tử xụ mặt.

Đôi mắt đẹp của Trình Tiếu vừa chuyển, cô bé ngây thơ nói:

- Vậy ngươi mua cho ta bánh bích quy nhỏ đi, ta sẽ ở nhà.

- Được, sẽ mua cho ngươi.

Dụ Tử trưng ra vẻ mặt ta chịu thua ngươi.

Cô tiện tay cầm lấy cái giỏ đồ ăn đang treo phía sau cửa, rồi chuẩn bị ra ngoài.

- Mẹ, nhất định phải nhớ đó.

Trình Tiếu không quên dặn dò một câu.

- Đã biết.

Dụ Tử khoát tay áo, đẩy cửa rời đi.

Cô đi xuống lầu, ra đường lớn, người đi đường không nhiều lắm.

Vù vù hô… Đột nhiên có trận gió to thổi tới, làm cho tóc Dụ Tử rối loạn.

- Hôm nay, gió rất lớn.

Dụ Tử đè lại tóc, nhỏ giọng nói thầm một câu rồi chạy tới Siêu Thị Huyền Vũ. Cô phải nhanh mua mọi thứ trước khi mưa xuống, nếu không sẽ ướt hết.

Ầm vang… Tiểu Huyền Vũ mở hai con mắt, đầu nâng lên cao cao, phát ra một tiếng gầm gừ với gió lốc trước mặt. Sau đó, nó bắt đầu di động, thân hình thật lớn xâm nhập vào bên trong gió lốc, mưa to trút xuống.

Rùa Đen không quan tâm, vẫn tiếp tục di động về phía trước. Rất nhanh màn mưa đó đã bao trùm mai rùa của nó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận