Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2704: Đừng Cản Trở Người Thi Hành Công Vụ, Tránh Sang Một Bên

- Nè, các ngươi đang làm gì thế?

Một giọng nói nghiêm túc vang lên, Bố Lập Lang đứng tại đầu cầu thang, cảnh giác nhìn chằm chằm vào cô gái tóc hồng và Hương Nhu.

- Các ngươi là kẻ cắp à?

Bố Lập Lang chất vấn.

Hai ngày nay hắn chưa gặp Tuyết Diệp, có chút lo lắng, hôm nay dự định đến nhà cô ấy nhìn xem thế nào, không ngờ lại gặp được cảnh tượng trước mắt.

- ...

Khóe mắt của Ngải Lỵ Na co giật.

Cô nhàn nhạt nói:

- Ngươi nhìn khôi giáp trên người ta rồi lặp lại lần nữa.

Bố Lập Lang sửng sốt một chút, nhanh chóng nhận ra khôi giáp trên người cô gái tóc hồng, chỉ có hộ vệ bên cạnh quốc vương vương quốc Huyền Vũ mới được phép mặc.

- Ngươi là người bên cạnh bệ hạ Huyền Vũ.

Hắn kinh ngạc nói.

- Ừm.

Ngải Lỵ Na lên tiếng.

Trong đầu Bố Lập Lang suy nghĩ rất nhiều, vẻ mặt trở nên khó coi.

Hắn vội hỏi:

- Chẳng lẽ Tuyết Diệp làm chuyện phi pháp gì sao?

- Không phải, cô ấy không có trái pháp luật, chỉ là bị bắt cóc mà thôi.

Ngải Lỵ Na nói một cách đương nhiên.

- May mắn, may mắn, không có trái pháp luật là được rồi.

Bố Lập Lang thở phào một hơi, nhưng mà sau khi nghe được nửa câu sau thì cả người lập tức cứng đờ.

Hắn kinh ngạc thốt lên:

- Cái gì, cô ấy bị bắt cóc?

- Ngươi nhỏ giọng một chút.

Ngải Lỵ Na lạnh lùng nói.

Bố Lập Lang vội vã vươn tay che miệng, đôi mắt lóe ra tia lo lắng.

Hương Nhu hỏi:

- Ngươi là ai?

Bố Lập Lang trả lời:

- Ta là bạn của Tuyết Diệp, cả hai ta đều là người cùng một gia tộc.

- Vậy ngươi có biện pháp mở ra cánh cửa này không?

Hương Nhu ra hiệu cửa phòng trước mặt.

- Không có, chìa khoá do Tuyết Diệp giữ rồi.

Bố Lập Lang lắc đầu.

Ngải Lỵ Na xua tay nói:

- Vậy ngươi vô dụng, mau trở về đi, đừng quấy rầy chúng ta làm việc.

Bố Lập Lang lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, nói:

- Vậy không được, lỡ như các ngươi đi vào rồi trộm đồ vật của Tuyết Diệp thì sao?

- ....

Hương Nhu co giật khóe miệng, nhẫn nhịn xúc động muốn ra tay dạy dỗ nam nhân này.

- Hắn nói không sai, vậy để hắn đi theo canh chừng đi.

Ngải Lỵ Na bình tĩnh nói.

- Vâng.

Hương Nhu gật đầu.

Ngải Lỵ Na không thèm nói nữa, tay nắm cửa rồi nhấn mạnh một.

- Răng rắc ~~~

Một tiếng rạn nứt vang lên, bản lề cánh cửa bị bẻ xuống.

- Cọt kẹt ~~~

Ngải Lỵ Na đẩy ra cánh cửa gỗ lung lay sắp ngã, cất bước đi vào nhà của Tuyết Diệp.

Khóe mắt của Bố Lập Lang giật giật, sau đó cũng vội vã cất bước đi vào theo.

Nhà của Tuyết Diệp rất sạch sẽ gọn gàng, có thể thấy được ngày thường cô ấy vẫn chăm chỉ quét dọn.

- Thật sạch sẽ.

Bố Lập Lang nói thầm một tiếng.

Sau khi hắn đi tới vương quốc Huyền Vũ, bên cạnh không có hầu gái và hạ nhân phục vụ, chỗ ở đã rối loạn thành ổ chó.

Nam nhân vốn tưởng rằng nhà của Tuyết Diệp cũng giống như mình, hiện tại xem ra chỉ có một mình hắn là lười biếng.

- Dọn dẹp thật sạch sẽ.

Hương Nhu gật đầu nhận đồng.

Ngải Lỵ Na ra lệnh:

- Đi tìm một món quần áo rồi mang đi.

- Tốt.

Hương Nhu lên tiếng, nhanh chóng đi về phía tủ quần áo.

- Chờ đã, các ngươi lấy quần áo của Tuyết Diệp để làm gì?

Đôi mắt của Bố Lập Lang trợn to.

- Ngươi hỏi nhiều như vậy để làm gì?

Hương Nhu trừng hắn.

Ngải Lỵ Na lạnh nhạt nhìn nam nhân, nói:

- Trên quần áo có mùi của cô ấy, chúng ta dựa vào đó để tìm người, hiểu chưa?

- A, còn có thể làm như vậy sao?

Bố Lập Lang cau mày lại.

- Được rồi, ngươi đừng cản trở người thi hành công vụ nữa, tránh qua một bên đi.

Hương Nhu xua tay, mở ra tủ quần áo của Tuyết Diệp.

Trong tủ treo rất nhiều quần áo, cô nhanh chóng tìm được một món áo giống như yếm, cúi đầu ngửi một cái, có một mùi hương thơm nhàn nhạt.

- Đây chính là mùi trên người Tuyết Diệp.

Cô nói thầm một câu rồi thu hồi áo yếm.

Hương Nhu đi về phía giường, cúi người ngửi gối và chăn, mùi giống như trên áo.

Bố Lập Lang lộ ra ánh mắt cổ quái, hắn rất hoài nghi hai người này đang diễn kịch nhưng mà không có chứng cứ để chứng minh.

- Được rồi.

Hương Nhu thanh thúy nói.

Ngải Lỵ Na gật đầu ra lệnh:

- Vậy thì đi thôi, đừng lãng phí thời gian nữa.

Hai người không để ý đến Bố Lập Lang, nhanh chóng cất bước đi ra ngoài.

Bố Lập Lang nghĩ đến cái gì đó, vội hỏi:

- Chờ đã, Tuyết Diệp bị ai bắt đi, cô ấy không sao chứ?

- Nếu như chúng ta biết thì cũng không cần tới nơi này.

Ngải Lỵ Na dừng bước, quay đầu lại lạnh nhạt nhìn nam nhân.

Cô hờ hững dặn dò:

- Chuyện ngày hôm nay, ta hy vọng ngươi giữ im lặng, đừng ảnh hưởng tới nhiệm vụ của chúng ta.

Cơ thể của Bố Lập Lang run lên, vội vàng gật đầu đồng ý.

- Rất tốt.

Ngải Lỵ Na hài lòng, xoay người rời khỏi cùng với Hương Nhu.

Một lúc nữa sẽ có người tới xử lý cửa phòng và đổi một cái mới.

- Ông ~

Vệ Thành Số Chín, vòng xoáy bên trong Cửa Không Gian Truyền Tống cấp tốc chuyển động, một thiếu nữ mặc khôi giáp chín màu bước ra ngoài.

- Đến nơi rồi.

Ngải Lỵ Na thở ra một hơi, bước ra khỏi Cửa Truyền Tống.

- Cộp cộp cộp ~~~

Hương Nhu theo ở phía sau, Phi Phong Thuẫn U Linh rũ xuống ở sau người.

Tên binh sĩ canh gác bên cạnh Cửa Truyền Tống giơ tay nghiêm chào, hai người lập tức thi lễ trở về mới xoay người rời khỏi nhà lầu đặt Cửa Truyền Tống.

- Cộp cộp cộp ~~~

Ngải Lỵ Na và Hương Nhu đi trên con đường dài khiến rất nhiều người dừng chân ghé lại quan sát.

- Mau thi triển năng lực thức tỉnh của ngươi, bắt đầu tìm người.

Ngải Lỵ Na thúc giục.

- Được.

Hương Nhu lên tiếng, lấy ra áo của Tuyết Diệp đặt ở dưới mũi rồi ngửi sâu một hơi.

- A ~~~

Cô ưm một tiếng, khuôn mặt đỏ rần mới nhớ kỹ mùi của Tuyết Diệp.

Một cậu bé đi ngang qua kéo tay mẹ, nói với vẻ mặt chán ghét:

- Mẹ mau nhìn kìa, dì kia ôm quần áo hít lấy hít để, chắc chắn là một tên biến thái.

- ....

Khóe mắt của Hương Nhu giật một cái, quay đầu căm tức nhìn tên nhóc nói lung tung.

- A, dì biến thái trừng ta!

Cậu bé hét lên một tiếng.

- Không được vô lễ, đi mau.

Người mẹ xấu hổ mắng một câu, sau đó vội vàng nắm tay con trai rời khỏi.

- Ha ha ha ~~~

Ngải Lỵ Na không khỏi che miệng cười đến rất vui vẻ.

- Đội trưởng, ngài đừng cười nữa.

Hương Nhu xấu hổ và giận dữ nói.

Ngải Lỵ Na ho khan hai tiếng, mỉm cười nói:

- Khụ khụ, ta không cười nữa, ngươi mau tìm người đi.

- Ta biết rồi.

Hương Nhu nói với giọng điệu u oán, thu hồi quần áo bắt đầu ngửi mùi ở trong không khí.

Chóp mũi của cô khẽ giật, lắc đầu nói:

- Không phải rồi, nơi đây không có mùi của tiểu thư Tuyết Diệp.

Ngải Lỵ Na thanh thúy nói:

- Lần cuối cô ấy xuất hiện không phải ở đây, ta dẫn ngươi đến chỗ cô ấy gặp chuyện.

Cô đã hiểu biết tình huống cụ thể khi Tuyết Diệp xảy ra chuyện, cho nên biết cô ấy gặp nạn ở con phố nào.

- Tốt.

Hương Nhu gật đầu một, đi theo cô gái tóc hồng đến một con đường khác.

- Cộp cộp cộp ~~~

- Chính là chỗ này.

Ngải Lỵ Na dừng bước lại, trước mặt chính là nơi mà Tuyết Diệp xảy ra chuyện.

- Ta ngửi được mùi rồi!

Đôi mắt của Hương Nhu sáng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận