Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 168: Không Cần Bi Thương Vì Ta

Cô móc ra miếng thư bằng da thú đã viết xong từ trước, cầm một cục đá gói kỹ ném vào.
Hưu!
Hòn đá truyền tin còn chưa rơi xuống đất, cô đã xoay người rời khỏi.
Cô chọn lựa một con đường khác, bí mật ra khỏi nội thành, đi tới một ngôi nhà ở ngoại thành, nhanh nhẹn đánh cho người trong nhà bất tỉnh.
Thành Thánh Dương mỗi một năm đều chết đi rất nhiều người, vì vậy nhà ở cũng sẽ nhanh chóng bị những người khác chiếm lấy.
Cô tiến vào trong nhà, chính là nơi trước kia tiểu đội bốn người các cô dùng làm căn cứ bí mật.
Mấy năm không có sử dụng, bây giờ bị người ta chiếm cứ.
Đêm nay, cô chính là mượn chỗ này, hẹn gặp mặt một người, nói một chút chuyện về Dị Quỷ.
- Ngải Lỵ Na sẽ không có chuyện gì chứ!
Lông mày màu tím của Ngôn Băng cau lại.
Ý đồ của cô là muốn dẫn tên Dị Quỷ cấp 5 kia đi, không nghĩ tới đối phương cư nhiên lại kêu thêm ba tên cấp 4 tới đuổi theo giết mình.
- Phải mau có được tình báo của Dị Quỷ, trở về tập hợp với bọn họ.
Trong lòng của Ngôn Băng lo lắng.
Cô cũng không cảm thấy một mình một người là có thể đối phó được thành Thánh Dương, thêm một trăm người như cô nữa cũng đều vô dụng.
Không có thực lực cấp 7 trở lên, căn bản đừng nghĩ tới chuyện tấn công Thành Thánh Dương.
Cho dù có cường giả có thực lực cấp 7, cũng đấu không lại thành Thánh Dương, bởi vì thành Thánh Dương không chỉ một tên cấp 7.
Ngôn Băng đứng ở trong phòng, con ngươi màu tím đóng chặt lại, cảm giác khuếch tán đến cực hạn.
Nửa giờ trôi qua.
- Răng rắc!
Cửa sổ truyền đến động tĩnh.
Con mắt màu tím của cô híp lại, hai tay mảnh khảnh đã cầm chuôi đao sau lưng.
Bang!
Một bóng người cao gầy, nhẹ nhàng từ nhanh chóng tiến vào ngoài cửa sổ.
Thương!
Cô rút trường đao ra khỏi vỏ, trong thời gian ngắn lao về phía bóng người cao gầy.
Phanh!
Đôi chân thon dài của bóng người kia linh động giơ cao lên, đầu ngón chân ngăn cản trường đao của Ngôn Băng.
- Ngươi vẫn lạnh lùng như trước kia.
- Ny Cát Sa, ngươi tới muộn.
Cô dời trường đao, cho vào trong vỏ.
- Hôm nay, ta muốn nghỉ ngơi, ngươi kẻ chạy trốn này lại đột nhiên đến thăm.
Ny Cát Sa xốc mũ trùm ra, lộ ra một khuôn mặt mị hoặc, mái tóc dài cuộn sóng màu xanh.
- Ta có việc muốn hỏi ngươi.
Cô cởi mũ trùm xuống, lộ ra mái tóc màu tím ngang vai, mặt cười lạnh lùng.
- Ngươi cho là ta sẽ nói cho ngươi biết?
Đầu ngón chân của Ny Cát Sa không an phận, ấn một cái lên mặt đất.
- Ngươi cũng là người biết chân tướng, ta nghĩ ngươi chắc là biết rõ lí do mà ta đến.
Ngôn Băng lạnh lùng nói.
- Ta biết thì như như thế.
Ny Cát Sa thở dài, bình tĩnh hỏi:
- Chân tướng là Mỹ Ny nói cho ngươi biết à?
- Đúng vậy.
Cô nhẹ gật đầu.
Trước đây, Mỹ Ny bị các cô đuổi giết nên chạy trốn, cũng là người nói cho bọn họ biết chân tướng.
- Cô ấy đã chết rồi sao?
Ny Cát Sa giọng rung lên, hỏi.
Mỹ Ny từng là đồng đội của cô, chân tướng cũng là cô nói cho đối phương biết, nhưng bỏ trốn là chuyện cô không nghĩ tới.
- Không có, chúng ta thả cô ấy đi.
Ngôn Băng lắc đầu.
- Ra là như vậy.
Ny Cát Sa thở phào nhẹ nhõm.
Cô cắn môi dưới một lúc, trầm giọng hỏi:
- Mấy người các ngươi đã chạy trốn mấy năm, vì sao ngươi lại trở về?
- Ta muốn biết tin tức về Dị Quỷ.
Con mắt màu tím của Ngôn Băng lóe lên một cái.
- Các ngươi bị Dị Quỷ đuổi giết?
Con ngươi của Ny Cát Sa co rụt lại.
- Ngươi quả nhiên biết tin về Dị Quỷ.
Đôi mắt màu tím của Ngôn Băng sáng lên.
- Ta sẽ không nói cho ngươi biết.
Ny Cát Sa mấp máy môi, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
- Vì sao? Ngươi không muốn báo thù?
Sắc mặt của cô lạnh lẽo, thân hình căng thẳng.
Cô có chú nghi ngờ đối phương đã thay đổi, dựa theo lời của Mỹ Ny, Ny Cát Sa thống hận nhất là người thành Thánh Dương, vẫn luôn tìm kiếm cơ hội báo thù.
- Ngươi biết không? Sự xuất hiện của ngươi mang đến cho ta một cơ hội.
Khuôn mặt của Ny Cát Sa nở nụ cười mê hoặc.
Cô ta muốn bắt kẻ bỏ trốn Ngôn Băng này, đổi lấy sự tín nhiệm của các cao tầng thành Thánh Dương .
Như vậy mới có thể đánh vào nội bộ Thành Thánh Dương, lại tùy thời cơ có thể giết chết người đã giật dây hại chết người nhà cô ta.
Nếu không..., chỉ dựa vào cô ta bí mật phát triển những người phản kháng, chống lại toàn bộ thành Thánh Dương căn bản là lấy trứng chọi đá.
- Cơ hội gì?
Tay của Ngôn Băng đã nắm chặt trường đao.
- Ngươi không có cách nào trốn được rồi.
Mặt của Ny Cát Sa đang cười mê hoặc, khôi phục lại bình tĩnh, thản nhiên nói:
- Ngoài phòng đã bị đội viên của ta bao vây.
- Ngươi thay đổi rồi.
Cả người của Ngôn Băng tản ra khí thế ác liệt.
- Ta chỉ nói một lần, nếu như không được...
Cô ta sải bước dài.
Cô ta đi tới trước mặt Ngôn Băng, không quan tâm trường đao gác trên cổ, tiến đến bên tai nhẹ giọng nói tiếp.
Một lúc sau.
- Đây là kế hoạch của ngươi?
Ngôn Băng lạnh lùng biểu cảm ngưng trọng.
- Đúng vậy, ngươi không nên trở về.
Ny Cát Sa cắn chặt môi, trong lòngDùng dằng.
Đây là kế hoạch lúc trước cô đã tính toán cẩn thận, chỉ là đang chờ đợi một vị thành viên nào đó tuổi thọ đã tận, hiến tế cho Dị Quỷ.
Lại giả làm người bỏ trốn, làm cho đám người Ny Cát Sa bắt được, dùng phương pháp hiến dâng trung thành như vậy, đánh vào các cao tầng nắm giữ quyền lực của thành Thánh Dương .
Cao tầng Thành Thánh Dương đã sớm nghi ngờ đội ám sát, biết có người hiểu rõ một ít chân tướng.
Chỉ là không nghĩ tới, người đến chính là Ngôn Băng, người đã sớm trốn thoát.
Có gì có thể so sánh được với một người đã sớm biết chân tướng, và bắt những người đã đào thoát thích hợp hơn là bắt một người trung thành chứ?
- Ra tay đi, chỉ cần ngươi có thể giúp chúng ta báo thù.
Ngôn Băng chậm rãi rút ra trường đao sau lưng.
- Đáng giận, tại sao ngươi lại muốn trở về?
Ny Cát Sa bi thương cắn răng.
Cô đạp chân xuống mặt đất, chân dài như roi quét ngang qua.
- Chỉ cần có thể báo thù cho cha mẹ ta, chết cũng đáng.
Cô nhoẻn miệng cười, ném trường đao trong tay ra, mặc cho chân dài quét trúng bả vai.
Phanh!
Cả người của Ngôn Băng bay ra ngoài, thân thể xuyên qua bức tường gỗ bay ra ngoài.
Bang!
Ny Cát Sa vọt ra ngoài, nhìn thấy cánh tay Ngôn Băng vô lực rủ xuống, bị các đội viên nhấc lên.
Cô ta đội mũ trùm lên, con mắt màu xanh trong bóng tối lóe ra lệ quang, nhìn thật sâu vào khóe môi chạy ra vết máu của Ngôn Băng.
Ngôn Băng ngẩng đầu nhìn phía Ny Cát Sa, không tiếng động khép mở miệng:
- Không cần bi thương vì ta.
Cô và Vưu Phi Phi, Ly Nguyệt, Ngải Lỵ Na, hay đám người Ny Cát Sa với Mỹ Ny, chỉ cần có một tia cơ hội báo thù cơ, đều nguyện ý đi thử.
Dù cho, lúc đó đánh đổi mạng sống cũng sẽ không tiếc.
Sợ là sợ ở bỏ ra sinh mệnh lại không thể báo thù, không thì bọn họ cũng sẽ không trốn tránh.
Chỉ có chạy trốn, đi ra thế giới bên ngoài mới có thể tìm kiếm cơ hội báo thù.
Nhưng, ai bảo các cô là người bị nhiễm Hư Quỷ Cảm Nhiễm, muốn sống sót cũng rất khó.
Như vậy nói, bây giờ, cô tình nguyện vì những đồng bạn mở ra con đường báo thù.
Ny Cát Sa đọc hiểu lời Ngôn Băng muốn nói, giọt nước mắt trong nháy mắt không nhịn được, chậm rãi chảy xuống từ gò má.
- Đội trưởng, làm sao bây giờ?
Một gã đội viên tiến lên, đáy mắt lóe ra không đành lòng.
- Đem người áp giải vào ngục.
Ny Cát Sa khàn khàn tiếng nói:
- Tổng Đội Trưởng vài ngày nữa mới về, đến lúc đó ta lại báo cáo lên.
- Dạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận