Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2538: Đánh Cước Một Lần! Chúng Ta… Được Cứu Rồi Sao?

- Hở?

Tây Ni nhìn sinh linh chui ra từ trong bụi cỏ trước mắt, không nhịn được sửng sốt một chút.

Đó là một sinh linh toàn thân được phủ lớp lông màu trà, lớn chừng bàn tay người trưởng thành, thoạt nhìn giống như một con báo con.

- Thật là đáng yêu.

Không phải nguy hiểm, Khắc Lai Mạn thở phào nhẹ nhõm, ngồi xổm xuống nhẹ nhàng chọc đầu tiểu sinh linh.

Nó nằm xuống đất, lộ ra cái bụng mềm mại, tùy ý hai thiếu nữ vuốt ve.

- Xúc cảm thật tốt.

Tây Ni khen ngợi.

Khắc Lai Mạn nhỏ giọng thì thầm:

- Nhìn không giống như ma thú, không biết là loài động vật gì nữa.

- Ta cũng không nhận thức, không biết có thể ăn được hay không?!

Ánh mắt của Tây Ni lấp lóe, không biết nàng nghĩ tới điều gì đó, vươn lưỡi liếm môi một cái.

- Ngươi muốn ăn nó à?

Đôi mắt của Khắc Lai Mạn trợn to.

Tây Ni chớp mắt hỏi:

- Ngươi không đói sao?

- Rột rột ~~~

Cô vừa dứt lời thì nghe được tiếng réo từ bụng của Khắc Lai Mạn, nghe ra được cô ấy đã rất đói.

Khắc Lai Mạn đỏ mặt, tiếc nuối nói:

- Nhưng nó rất đáng yêu.

- Có đáng yêu thế nào thì cũng phải ăn no bụng trước đã.

Tây Ni nhún vai.

- Ngao~

Tiểu sinh linh bò dậy, bập bẹ kêu một tiếng, nghiêng đầu nhỏ nhìn hai người.

- Bá ~~~

Đột nhiên, xa xa lại vang lên tiếng bụi cỏ bị giẫm đạp lần nữa, âm thanh này bị phóng đại rất nhiều ở trong bóng đêm yên tĩnh.

Khắc Lai Mạn và Tây Ni liếc nhìn nhau, không nhịn được trở nên khẩn trương lên.

Tây Ni nhỏ giọng hỏi:

- Có khi nào là đồng bạn hay người nhà của tiểu gia hỏa này không?

- Ta không biết...

Khắc Lai Mạn lắc đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bóng đêm xa xăm.

- Kiệt kiệt kiệt ~~~

Tiếng kêu quen thuộc vang lên khiến cho sắc mặt của cả hai chợt biến đổi.

- Là tiếng kêu của lũ quái vật kia!

Sắc mặt của Tây Ni trắng bệch.

- Chạy mau!

Khắc Lai Mạn vội vàng xoay người bỏ chạy.

Tây Ni chạy được hai bước thì xoay người bế tiểu sinh linh kia, sau đó không quay đầu lại mà chạy như bay.

Khắc Lai Mạn quay đầu nhìn thoáng qua, sốt ruột nói:

- Ngươi còn ôm nó làm gì?

- Làm thức ăn dự trữ nha.

Tây Ni lên tiếng, dùng hết toàn lực chạy về phía trước.

- ...

Khắc Lai Mạn không rảnh chửi thầm, cố nén sự khó chịu trong người tiếp tục chạy nhanh.

- Kiệt kiệt kiệt ~~~

Tiếng kêu quái dị của Hư Quỷ từ xa đến gần khiến cho hai người cảm nhận được khí tức chán ghét.

- Phù phù ~~~

Tây Ni thở hổn hển, cảm giác yết hầu rất đau, bụng cũng vô cùng đau nhức.

- Ta không được rồi.

Sắc mặt của cô trắng bệch như tờ giấy.

Khắc Lai Mạn lo lắng nói:

- Không thể ngừng lại, sẽ bị quái vật nuốt chửng!

Tây Ni không thở được:

- Ta... Ta chạy hết nổi rồi.

Khắc Lai Mạn không cam lòng nói:

- Không được, chúng ta vất vả lắm mới trốn tới đây, không thể chết ở chỗ này!

Cơ thể của Tây Ni lảo đảo, cô cũng không cam lòng, nhưng thật sự là không còn sức lực.

Cô rất muốn dừng lại, nhưng dục vọng cầu sinh khiến cô kiên trì cất bước, đột nhiên khóe mắt cô thấy được thứ gì đó, điều này làm cho nàng lập tức lên tinh thần.

- Khắc Lai Mạn, bên kia có tia sáng!

Tây Ni hô to.

- Nơi nào?

Khắc Lai Mạn nhìn quanh một vòng mới nhìn đến tia sáng ở đằng xa, đó rõ ràng không phải là ánh lửa, cô nói không chút do dự:

- Chúng ta chạy đến đó!

Người dám bại lộ vị trí của mình ở chốn hoang dã tối tăm như vậy, không phải thực lực mạnh vậy thì chính là có vấn đề, nhưng dù là gì đi nữa thì cô chỉ có thể đánh cuộc một phen.

- Ừ được!

Tây Ni giống như tìm được hy vọng sống, dùng hết sức bình sinh chạy về phía tia sáng.

- Kiệt kiệt kiệt ~~~

Dưới bóng đêm, hai cô gái đang chạy trối chết, sáu con Hư Quỷ ngửi được mùi vị và khí tức sinh mệnh truy đuổi gắt gao ở phía sau.

Đây là sáu con Hư Quỷ cấp thấp, nhờ đó mà các cô vẫn còn có thể chạy trốn, bằng không đã sớm bị xơi tái rồi.

Rất nhanh, Tây Ni đã thấy rõ nơi phát ra tia sáng, đó là một căn phòng giống như lưu ly, mặt ngoài được gắn vài sinh linh biết phát sáng.

- Cứu mạng, xin hãy cứu chúng ta!

Khắc Lai Mạn vừa chạy vừa hô to.

- Cứu mạng!

Tây Ni cũng kêu lớn.

Trong phòng Lưu ly, Mục Lương buông sách cổ trong tay xuống, cau mày nhìn ra ngoài.

Trong thị giác của anh, mặt tường trở nên trong suốt, có thể thấy rõ tình huống bên ngoài.

Anh nhìn thấy hai cô gái đang chạy trối chết, cũng nhìn thấy Hư Quỷ đang điên cuồng đuổi theo ở phía sau.

- Cộp cộp cộp ~~~

Khắc Lai Mạn lảo đảo, cả người ngã sấp xuống mặt đất, không có sức lực bò dậy.

- Khắc Lai Mạn!

Tây Ni kinh ngạc thốt lên một tiếng, vội vã dừng lại đi kéo đối phương.

Sắc mặt của Khắc Lai Mạn trắng bệch, hô to:

- Ngươi chạy mau đi, đừng để ý tới ta!

- Kiệt kiệt kiệt ~~~

Trong đêm tối, từng đôi mắt đỏ ngầu của lũ Hư Quỷ loé sáng, chúng nó nhảy lên cao đánh úp về phía hai người.

Trên mặt của Khắc Lai Mạn lộ ra biểu cảm tuyệt vọng, cô cảm nhận được hơi thở tử vong ập vào mặt.

- Chẳng lẽ chúng ta sẽ chết ở đây sao?

Đồng tử của Tây Ni co rút lại.

- Tư lạp ~

Đột nhiên, trên bầu trời loé lên vài tia chớp, ngay sau đó sáu cột lôi từ trên trời giáng xuống, trong chớp mắt nuốt sống sáu con Hư Quỷ.

- Ầm ầm ~~~

Tia chớp biến mất, sáu con Hư Quỷ cũng bị đánh thành bã vụn, mặt đất lưu lại mấy cái hố sâu đường kính hai mét.

Khắc Lai Mạn và Tây Ni há hốc mồm, ánh sáng cường độ cao của tia chớp khiến tầm nhìn của hai người có chút mơ hồ, khi khôi phục thị lực lại, các cô nhờ ánh đèn mới thấy rõ sáu cái hố sâu trước mặt, cả hai liếc nhìn nhau, hồi lâu không nói được lời nào.

- Chúng ta… Được cứu rồi sao?

Tây Ni nói với giọng khàn khàn.

- Hình như vậy?

Khắc Lai Mạn thở ra một hơi, lộ ra vẻ mặt may mắn sống sót sau tai nạn.

Hai người dìu nhau đứng lên, quay đầu nhìn về phía căn phòng lưu ly rồi lại liếc nhìn nhau lần nữa, im lặng đi tới gần.

Hai người tới trước phòng lưu ly, thấy rõ Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng toả sáng, không biết người nào ở bên trong.

- Có ai không?

Khắc Lai Mạn thử hô một tiếng.

Mục Lương thuận miệng lên tiếng:

- Không có ai.

Khắc Lai Mạn sợ nhảy dựng, khóe miệng của cô hơi co giật, có chút cạn lời.

Tây Ni không khỏi hỏi:

- Là các hạ đã cứu chúng ta sao?

- Ừm, không có chuyện gì thì đi đi.

Mục Lương nhàn nhạt đáp.

Khắc Lai Mạn ôm bụng, cười khổ nói:

- Các hạ, chúng ta còn chưa cám ơn ngươi đâu.

Mục Lương nói không chút để ý:

- Không cần cám ơn, chuyện thuận tay làm mà thôi.

- Nhưng chúng ta đói bụng, các hạ có gì để ăn không?

Tây Ni mặt dày hỏi.

- Mục Lương ca ca, bọn họ đói bụng, ta có thể làm chút đồ ăn cho họ nha.

Trong căn phòng lưu ly vang lên giọng nói của thiếu nữ.

Lúc trước, thiếu nữ vẫn luôn bị bỏ đói, cho nên cô biết cảm giác đói đến ruột gan cồn cào là như thế nào.

Khi Lôi Phạt Thần Thánh rơi xuống thì An Kỳ cũng đã bị đánh thức.

Mục Lương trầm mặc một chút, con bé muốn độc chết hai nữ nhân bên ngoài sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận