Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 501: Tập Chạy Xe Đạp

- Vừa mới bắt đầu ta không biết hắn là thành chủ thành Huyền Vũ.. Tưởng rằng chỉ là người bình thường.
Vẻ mặt của Phất Âu Nạp như đưa đám.
Phanh!
Đại trưởng lão sải bước đi tới trước mặt hắn, một cước đá bay hắn ra ngoài, đâm vào trên tường đá.
Lão tức giận quát hỏi:
- Nói, đến cùng xảy ra chuyện gì?
- Khụ khụ...
Phất Âu Nạp lảo đảo bò dậy, bên miệng đang chảy máu.
Hắn không dám giấu giếm, kể lại tất cả chuyện đã xảy ra.
- Tốt, thực sự rất tốt.
Khuôn mặt của Đại trưởng lão mặt đen lại.
Ánh mắt của lão lạnh lùng chăm chú quan sát Phất Âu Nạp, giọng không vui nói:
- Ta không chỉ một lần cảnh cáo ngươi, không nên trêu chọc thành Huyền Vũ, ngươi cuối cùng vẫn đi trêu chọc.
Cơ thể của Phất Âu Nạp run rẩy, không dám lên tiếng.
Đại trưởng lão càng nghĩ càng giận, con mắt màu xám trắng phiếm hồng.
Phất Âu Nạp xem như Thiếu chủ gia tộc Lộ Pháp, một lần lại một lần đều gây họa, mỗi lần đều phải gia tộc đứng ra dàn xếp.
- Ngoại trừ gây chuyện, ngươi còn biết cái gì?
Đại trưởng lão Lộ Pháp vẫn là nhịn không được, tát thêm một cái.
- Phốc...
Miệng của hắn phun ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt nằm sấp dưới đất, khí tức uể oải, bản thân bị trọng thương.
Hắn cắn răng cố gắng ngồi dậy, cơ thể không nhịn được run rẩy.
- Một vạn viên tinh thạch hung thú sơ cấp trung đẳng.
Lão nhắm mắt lại trầm mặc rất lâu, rồi thở dài, trong lòng cảm thấy may mắn, không có hoàn toàn trở mặt với thành Huyền Vũ.
Đại trưởng lão nghĩ đến chuyện của gia tộc Sát Huyết và gia tộc Dạ Nguyệt, trong lòng hoảng sợ một trận.
Có thể sử dụng 1 vạn viên tinh thạch hung thú sơ cấp trung đẳng giải quyết, dù sao cũng tốt hơn thành Huyền Vũ diệt đi toàn bộ gia tộc Lộ Phá.
Lão nhìn xuống Phất Âu Nạp, đạm mạc nói:
- Từ hôm nay trở đi, ngươi bế quan tu luyện cho ta, không đột phá cấp 6 không cho phép ra ngoài, nếu không... Ngươi mãi mãi đừng mơ đi ra ngoài.
- Vâng.
Phất Âu Nạp run giọng đáp lại, âm thanh yếu ớt hỏi:
- Đại trưởng lão, vậy tinh thạch hung thú...
- Đưa.
Lão nhắm mắt lại, thở dài:
- Thành Huyền Vũ chúng ta trêu chọc không nổi.
- Mục Lương kia là cao thủ cấp 8.
Phất Âu Nạp thấp giọng nói.
- Vậy ngươi còn dám đi trêu chọc hắn?
Đại trưởng lão gầm thét một tiếng.
Hắn không ngừng kêu khổ, việc này cũng là về sau mới biết.
- Cút ra ngoài.
Đại trưởng lão đưa tay vung lên.
Gia tộc Sát Huyết, gia tộc Dạ Nguyệt lần lượt xảy ra chuyện, lão vốn còn cười trên nỗi đau của người khác, không nghĩ tới Phất Âu Nạp quay đầu đã đi gây chuyện.
- Vâng.
Phất Âu Nạp không dám dừng lại, đứng dậy lảo đảo rời đi sảnh chính, chỉ sợ đi chậm một bước, sẽ bị Đại trưởng lão trực tiếp đánh chết.
Một bên khác, Mục Lương với Hi Bối Kỳ thị sát xong Phố Buôn Bán, đã trở lại Khu Trung ương.
- Mục Lương, có thể cho ta chạy xe đạp một lúc chứ?
Ánh mắt của cô lấp lánh nhìn anh.
- Có thể.
Mục Lương bước xuống từ trên xe đạp, nhường ra vị trí.
- Hì hì...
Hi Bối Kỳ vui vẻ ra mặt, học theo động tác của anh, dạng chân ngồi lên.
Tay của cô đặt lên đầu xe, nhón lên mũi chân miễn cưỡng để không bị té.
Cô vẫn quá thấp, ngồi ở trên yên xe, chân suýt nữa với không chạm chân đến trên đất mặt.
- Cẩn thận một chút.
Mục Lương nhịn không được cười lên.
Gương mặt xinh đẹp của Hi Bối Kỳ ửng đỏ, giận trách:
- Ngươi không được cười.
- Ngươi cứ tiếp tục.
Anh nhếch miệng lên.
Hi Bối Kỳ cố gắng duy trì cân bằng, đạp bàn đạp hướng về phía trước.
Xe đạp chậm rãi đi về phía trước, thân xe không ngừng lắc lư.
- Ài ài ài... Sắp té rồi.
Hi Bối Kỳ kinh hô một tiếng, luống cuống tay chân.
- Cẩn thận một chút.
Mục Lương tay mắt lanh lẹ, đưa tay ra giữ ở đầu xe, để cho xe đạp đứng thẳng.
- Thật là khó.
Hi Bối Kỳ nâng lên cái cằm.
Mục Lương ôn hòa nói:
- Luyện nhiều một chút sẽ quen.
- Ngươi trước tiên không được buông tay, để cho ta thích ứng một chút.
Hai tay của Hi Bối Kỳ một lần nữa điều khiển đầu xe.
- Có thể.
Mục Lương đáp lại.
Cô cẩn thận đạp bàn đạp, để cho xe đạp tiến về phía trước.
Mục Lương đi theo một bên, hai tay vịn xe đạp.
Mười phút sau.
- Hình như ta chạy được rồi.
Con mắt màu vàng óng của cô tỏa sáng lấp lánh.
- Vậy ta nới lỏng tay.
Mục Lương nghe vậy buông tay ra.
Cô lập tức khẩn trương lên, cố gắng khống chế đầu xe duy trì cân bằng.
Cô đạp xe đạp khoảng bốn năm vòng trên quảng trường nhỏ, dần dần bắt đầu thuận buồm xuôi gió.
- Hì hì, ta biết chạy rồi.
Hi Bối Kỳ hưng phấn hô.
- Rất lợi hại.
Trong lòng của anh cảm thán, quả nhiên người dị giới, học cũng rất nhanh.
- Các ngươi đang làm gì vậy?
Mễ Nặc đi ra từ Cung điện, hiếu kỳ đi tới bên cạnh anh.
- Học được rồi, cứ từ từ chạy.
Mục Lương sờ lấy lỗ tai lông nhung của cô gái tai thỏ.
- Hai cái bánh xe lại có thể chuyển động như vậy.
Con mắt màu xanh lam của Mễ Nặc tỏa sáng lấp lánh, ánh mắt nhìn theo hình bóng cô gái Ma Cà Rồng đang di chuyển.
- Ngươi cũng có thể học.
Mục Lương ôn hòa tiếng nói.
- Được, ta cũng muốn thử.
Mễ Nặc đang chờ câu này, nghe vậy vui vẻ đáp lại.
Hi Bối Kỳ chạy xe đạp lại lượn quanh một vòng, mới lưu luyến không rời dừng lại, chưa thỏa mãn hỏi:
- Mục Lương, xe đạp có thể làm thêm mấy chiếc không?
- Sẽ mở công xưởng.
Anh suy nghĩ rồi đáp lại.
Xe đạp sẽ trở thành phương tiện giao thông phổ biến của thành Huyền Vũ, trong tương lai, thậm chí có thể mỗi người có một chiếc.
- Vậy là tốt rồi.
Đôi mắt của Hi Bối Kỳ đảo quanh, muốn có một chiếc xe đạp thuộc về mình.
- Cái này gọi là xe đạp sao?
Mễ Nặc tò mò đánh giá đồ vật trước mắt.
- Ta dạy cho ngươi cách dùng.
Anh dịu dàng nói.
- Ừm.
Âm thanh nhỏ nhẹ của Mễ Nặc lại vang lên.
Cô dạng chân ra ngồi vào trên xe đạp, hai chân vừa vặn có thể đặt đến chân bàn đạp, chỉ có thể dựa vào Mục Lương đỡ, nếu không hai chân không với tới mặt đất.
- Phải cân nhắc thay đổi độ cao xe đạp, phù hợp cho mỗi người.
Mục Lương nói khẽ.
Mễ Nặc, Hi Bối Kỳ nghe vậy đều là ánh mắt u oán, thực sự có cảm giác bị mạo phạm.
- Khụ khụ, học lái xe.
Anh vội vàng nói sang chuyện khác.
Mễ Nặc miết miệng, nho nhỏ nói:
- Bây giờ, ta còn nhỏ, chờ thêm 2 năm nữa sẽ cao lớn hơn.
- Biết.
Mục Lương dở khóc dở cười, thiếu nữ tai thỏ với cô gái Ma Cà Rồng đều như nhau, đều rất quan tâm chiều cao của mình.
Mễ Nặc nghiêm túc, dưới sự hướng dẫn của anh, khởi động chân đạp, để cho xe đạp đi tới.
- A, như vậy là có thể di chuyển?
Mễ Nặc kinh ngạc lên tiếng.
- Nhìn phía trước, khống chế tốt đầu xe, chú ý thăng bằng.
Mục Lương lên tiếng, nhắc nhở thiếu nữ tai thỏ tập trung.
Mễ Nặc mới vừa bắt đầu lắc lắc, đến cuối cùng anh buông lỏng tay, cũng có thể đạp nhẹ nhàng.
Cảm giác thăng bằng của thiếu nữ tai thỏ mạnh hơn so với Hi Bối Kỳ, học chạy xe cũng càng dễ hơn.
- Chơi vui, tốc độ thật nhanh.
Mễ Nặc dừng lại không được, đạp xe lao xuống Khu vực Trung ương.
- Tiểu Nặc, mang theo ta với.
Hi Bối Kỳ duyên dáng kêu to một tiếng, con mắt màu vàng óng trở nên đỏ như máu, mở ra cánh vội vàng đuổi theo.
- Vẫn còn quá trẻ con.
Mục Lương cười cảm thán một tiếng.
- Chú ý an toàn.
Anh lớn tiếng hô một câu.
- Đã biết.
Từ xa xa, âm thanh hai cô gái truyền đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận